Chương 91: Làm bộ làm tịch
“Lăng Vũ Dương, là anh sao?” Bắp thịt cả người tôi cũng cứng lại, khẩn trương hỏi.
Lăng Vũ Dương rốt cuộc cũng xuất hiện, tại sao đang yên đang lành anh ấy lại dọa tôi?
Nhưng mà trong nháy mắt tôi lại cảm thấy không đúng, có lẽ tôi cũng không quen vòng ôm của Lăng Vũ Dương, nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, người đang ôm tôi từ phía sau không phải Lăng Vũ Dương.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, không khí lạnh mang mùi thối rữa làm cho hơi thở của người †a muốn đóng thành băng vụn.
“Cục cưng, là anh, bây giờ chúng ta vào động phòng” Người đàn ông sau lưng kia chợt bắt lấy ngực tôi, giọng nói hung ác pha thêm vẻ không đàng hoàng, kinh khủng giống như một con rắn độc khè lưỡi.
Anh ta tuyệt đối không phải Lăng Vũ Dương!
Mặc dù trong lòng tôi sợ hãi, da đầu tê dại, nhưng vận dụng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ để giấy giụa, hét lớn: “Anh… anh không phải anh ấy… Anh không phải Lăng Vũ Dương, mau buông tôi ra. Đây… Rốt cuộc là nơi nào?”
Hiện lên trong đầu tôi đều là hình ảnh trước khi tôi ngủ mê, Giản Dương đã cắt đứt khế ước minh hôn giữa hai chúng tôi, tôi bị bị thương nặng. T¡ Mã Thanh nói tôi không thể cứu được, Lăng Vũ Dương lại nói phải dùng tính mạng cứu tôi.
Sau khi tôi nhớ lại, tôi phát hiện chân tướng sự thật càng nghĩ càng đáng sợ.
Lăng Vũ Dương không có ở đây, cho nên mới có người giả mạo anh sao?
Trong lòng tôi dâng lên một cổ bi phẫn và thù hận, tôi liều mạng giấy giụa, chất lỏng trong mắt cũng không kiềm lại được mà rơi xuống. Nỗi bi thương mãnh liệt làm cho bụng tôi quặn đau, tôi cảm giác đứa bé của tôi giống như cũng sắp rời khỏi cuộc đời tôi rôi.
Cảm giác tuyệt vọng bao phủ thế giới của tôi.
Tôi nhắm hai mắt lại, có lẽ là không muốn tốn sức vùng vẫy nữa, để mặc người phụ nữ này ra tay với tôi.
Đột nhiên, cái ôm thật chặt sau lưng tôi nới lỏng ra một ít, để cho tôi có thể thở bình thường trở lại.
Người kia phát ra âm thanh đàn bà, giọng nói lạnh lùng dịu dàng nhưng lại yêu dị, trong miệng thở ra hơi thở mềm mại và lạnh lẽo như gió âm trong mộ, “Bà chủ, đừng quá bi thương mà động thai, hãy nghĩ tới đứa con của cô, đừng khóc.”
Là ai? Các bạn tìm trang nguồn như hình đọc khích lệ nhóm làm việc nhé!”
Vật kia còn có thể phun ra chất lỏng sền sệt, cảm giác có chút quái dị.
Tôi giơ lòng bàn chân lên, cúi đầu nhìn một cái, tôi…
Tôi lại đạp nát một con ngươi, vật kia nhớp nhúa dính vào trên lòng bàn chân tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm. Bên chân tôi có vô số con ngươi tròn vo.
Kích cỡ con ngươi không đồng nhất, có một số cái còn mang chất nhờn màu đỏ.
Tôi sợ tới cùng cực, tinh thần cơ hồ muốn qua đời. Nhưng sợ hãi ý niệm chỉ là một cái thoáng qua, ta đột nhiên phát hiện là cái này quỷ nữ đang trả thù ta.
Nó bởi vì chuyện của Lăng Vũ Dương mà giận cá chém thớt với tôi!
Tôi hơi chần chờ, ổn định cảm xúc của mình, nhịn cảm giác kinh tởm kia đi, hỏi: “Ông chủ tụi mày đâu? Anh ta có khỏe không?”
Trong phòng này vẫn luôn chỉ chỉ chít chít, giống như có ai đó nhỏ tiếng bàn tán, nhưng vào Vũ Dương thật sự đã…
Không thể nào!
Anh sẽ không có việc gì…
Anh còn chưa nhìn con của mình ra đời, làm sao chịu rời đi!
Thì ra ở trong lòng tôi, Lăng Vũ Dương đã quan trọng như vậy, cho dù tôi mất đi bản thân thì cũng không muốn để cho Lăng Vũ Dương hoàn toàn biến mất ở trên đời này…
Tôi hít sâu một hơi, muốn để bản thân giữ lý trí, nhưng mà trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, rốt cục vẫn không thể không rống to lên: “Anh ấy ở đâu? Nói maul”
“Cô không có tư cách biết.” Con quỷ nữ kia há cái miệng to phun ra máu, miệng đầy răng hình tam giác nhọn như chông, kéo dài đến mang tai.
Chỉ cần nó vui thì có thể cắn nát đầu tôi.
Nhưng tôi cũng không biết dũng khí và sức mạnh đến từ nơi đâu, trong miệng đọc Kinh Văn trong Tâm Kinh, “Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã ba-la-mật-đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách…”
Trong nháy mắt, vốn dĩ trước mắt tối như mực lại trở nên sáng lên, tôi có thể nhìn thấy đầu ngón tay của mình đang sáng lên.
“AI” Sau khi cái con mặc bộ trang phục màu đỏ đó thét một tiếng chói tai lại bị một luồng sức mạnh bắn ra, nó té vào một bồn tắm chứa đầy máu.
Bởi vì cha vạm mà nó phun ra một búng máu.
Hai tay tôi siết chặt thành quả đấm, bước từng bước một đến gần nó, trong miệng đọc kinh phật càng ngày càng lớn, trên người nó giống như bị chữ thập ăn mòn, trên linh thể từ tử bốc lên một luồng khói màu đen.
“Tôi nói… Tôi nói, cô đừng đọc nữa… Tôi sẽ chết… Rốt cuộc vật kia cũng cảm thấy sợ hãi, vào giây phút gương mặt dữ tợn của nó từ từ trở nên trong suốt, giấy giụa trong vũng máu, rốt cuộc cũng cầu xin tha thứ.
Tôi chợt im lặng, chung quanh lại bỗng nhiên tối lại, lạnh lẽo như hầm băng nhưng tôi không hề sợ hãi.
Tôi đang đợi câu trả lời của nó, tôi phải biết Lăng Vũ Dương có mạnh khỏe hay không.
Khóe miệng con quỷ nữ kia cong lên, nở nụ cười lạnh, nhìn tôi một hồi, ngón tay chỉ về phía ngoài, “Ông chủ ngủ ở mép giường của cô, lúc cô tỉnh lại không nhìn thấy ngài ấy sao? Cô… Căn bản cũng không quan tâm đến sống chết của ông chủ, cần gì phải làm bộ làm tịch chứ?”