Lọc Truyện

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hải Thiên cứ như muốn nuốt Nguyệt Vy gào bụng.

Đầu lưỡi bị hắn dày xéo mút mát đến tê dại, Nguyệt Vy đau đến nức nở, cô chống tay lên ngực hắn không ngừng đẩy ra.

Thế nhưng lông ngực ai kia vững vàng như núi đá, cô đẩy thế nào cũng không ra.

Hải Thiên hôn càng lúc càng sâu, hắn không ngừng bức ép cô hé miệng để hắn tiến vào.

Hơi thở thoang thoảng mùi đàn hương, đôi môi mềm mại ngọt ngào...cả tiếng nức nở của Nguyệt Vy, mọi thứ như liều thuốc kích thích chí mạng khiến Hải Thiên đảo điên si cuồng.

Đã lâu không chạm vào cô giờ đây chỉ một nụ hôn đã giật phăng khóa chốt an toàn, giống như một người đi trên xa mạc khao khát được uống một ngụm nước mát, hắn hôn cô vô vập như đang uống một thứ nước giải khát.

Nguyệt Vy hoàn toàn bị Hải Thiên đàn áp, cô vô lực nằm dưới thân hẳn, khóc đến giàn dụa nước mắt, ấm ức kêu tên, hổn hển trong miệng hẳn.

"Buông...ưm...ứ...hức...ưm"

Cô lắc đầu xoay trái xoay phải nhưng đều không tránh được, sức lực Hải Thiên quá mạnh, cô giãy thế nào cũng không ra.

Hải Thiên cảm nhận được sự phản kháng của cô nhưng hắn chẳng hề dừng lại.

Môi Hải Thiên dời xuống xương quai xanh mút mát, hôn đến say mê.

Môi Nguyệt Vy vừa được buông tha, cô liều mạng hít thở, nước mắt chất chứa nỗi sợ hãi tuôn xuống từng giọt, cả người run lên bần bật.

Da thịt dưới cổ liên tục truyền đến cảm giác đau nhói, hai tay bị giữ chặt lên đỉnh đầu càng khiến cô khó chịu, Nguyệt Vy có cảm giác mình như con cá nắm lên thớt mặc kệ Hải Thiên muốn làm gì thì làm.

"Đau...Hải Thiên...đừng mà.Hải Thiên!!!"

Cô hét lên, tiếng khóc vang dội cả căn phòng.

Môi Hải Thiên đã dời xuống trước ngực cô, vai áo bị hắn kéo xuống bả vai, da thịt non mềm trắng sáng hiện ra dưới ánh đèn vô cùng kích thích thị giác, đôi con ngươi Hải Thiên sáng quắc lên, hắn nhìn cô càng thêm mê loạn, ánh mắt bừng bừng lửa nóng.

Người con gái dưới thân hắn mềm mại như dải lụa trắng, cơ thể cô nằm gọn trong ngực hắn, khắp người thoang thoảng mùi đàn hương, hắn nghỉ ngờ cô không có đầu xương, nếu không tại sao lại non như vậy, mềm như vậy.

Nguyệt Vy nhận thấy ánh mắt Hải Thiên nhìn mình giống như ác thú nhìn con mồi, có cảm giác giống như chỉ một giây sau đó hẳn sẽ nhào tới nhai nuốt cô nát vụn.

Nguyệt Vy run loạn cả lên, hai tay bị hắn giữ lên đỉnh đầu, cả người cũng bị cơ thể cao lớn hắn chèn ép, cô không thể trốn tránh cũng không thể phản kháng.

Nguyệt Vy không hiểu tại sao Hải Thiên lại thích căn cô như vậy, nhưng nhìn bộ dạng hắn bây giờ lại không giống như chỉ là muốn cắn.

Hắn giống như...giống như muốn ăn cô luôn vậy.

Đôi mắt Nguyệt Vy đong đầy nước mắt, cô nức nở van xin: "Hải Thiên, tôi sai rồi.Tôi sai rồi.Không dám nữa...không dám nữa đâu.Anh đừng như vậy nữa, tôi sợ, tôi sợ...Hức..."

Hải Thiên ép xuống, khuôn mặt tuấn lãng kê sát mặt cô, hắn cọ cọ lên mũi cô, nỉ non: ""Ngoan, đừng sợ.Anh sẽ nhẹ nhàng.Có được không?"

Nhẹ nhàng? Nguyệt Vy mở to mắt nhìn hẳn: "Nhẹ..nhẹ nhàng cái gì?"

Hải Thiên hôn nhẹ lên môi cô, thanh âm trầm thấp rung rung bật ra từ cổ họng: "Lát nữa em sẽ biết"

Mặc dù không hiểu hắn đang nói gì, nhưng Nguyệt Vy lại có linh tính chẳng lành, cơ thế dâng trào sự bài xích mãnh liệt.

Có thứ gì đó cứ thôi thúc cô trốn chạy, cơ thể phản ứng bài xích mãnh liệt.

Khi Hải Thiên chuẩn bị gạt bỏ thứ vải vóc vướng víu trên người cô đi, Nguyệt Vy đột nhiên hét lên một tiếng cô dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Hải Thiên ra, vội vã ngồi dậy, gấp gáp xuống giường nhưng chân còn chưa đi được hai nước đã bị Hải Thiên tóm eo ấn xuống giường.

Cô hoảng sợ hét lên: "Cứu....Dì Mai ơi...cứu con, cứu con!!"

Hải Thiên cười cười, đôi mắt ngả ngà hơi men ánh lên tia sáng quỷ dị: "Em la đi, có la đến mai cũng vô ích"

Nguyệt Vy càng thêm sợ hãi, cô định gắng sức cầu xin tha thứ một lần nữa nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị hành động tiếp theo của Hải Thiên làm cho kinh hoảng.

"Á"

Cô hét lên, kéo theo đó là tiếng nức nở gào khóc: "Anh làm gì vậy, huhu...đừng...đừng...đừng mà.Hải Thiên!!!"

Chiếc váy trên người đã bị Hải Thiên kéo rách tan, trên người Nguyệt Vy lúc này chỉ còn lại bộ đồ nhỏ màu trắng.

Đôi thỏ trắng ôm lấy gò bồng đảo mềm mại, eo nhỏ chân thon, thân thể tuyệt đẹp bại lộ dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm mỹ cảm.

Nguyệt Vy đã khóc không ra hơi, cô hốt hoảng lùi sát vào thành giường, cả người co lại một chỗ, hai tay mảng khánh ôm lấy ngực, trên mặt viết đây sợ hãi nhìn Hải Thiên.

Hắn đang nhìn cô, trong mắt cất giấu lửa nóng mê loạn, bừng bừng dục vọng đang phá kén.

Ánh đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, đôi mắt đen tuyền đong đầy nước mắt, ngũ quan xinh xắn hơn nhíu lại, thân thể yếu ớt dựa vào thành giường, cô run rẩy kịch liệt giống như đang ở trong hầm băng.

Ánh nhìn sắc bén của Hải Thiên dừng trên người cô, cổ họng căng thẳng khô khốc, nơi nào đó đã ngóc đầu dậy, trong phút chốc hắn thật sự muốn nhào tới hung hăng chà đạp, chiếm đoạt ngay lập tức.

Mỗi ngày ở bên cạnh Nguyệt Vy, nằm cạnh cô mỗi đêm chịu đựng sự dày vò nén nhịn, trong lòng hẳn đều khổ sở khống chế dục vọng của mình, thậm chí muốn hôn cô, muốn ôm cô thôi cũng khó khăn.

Giờ đây, nhìn Nguyệt Vy trong dáng vẻ như tiểu yêu tinh này, trong người hản như có luồng nhiệt nóng chảy qua, máu huyết điên cuồng sôi trào.

Hải Thiên cởi từng cúc áo sơ mi, vòm ngực cường tràn từng chút lộ rõ.

Mỗi một cúc áo được cởi ra là mỗi tiếng khóc nức nở của Nguyệt Vy vang lên.

Cô không biết hản định làm gì nhưng nhìn ánh mắt như muốn nuốt sống cô thế kia, Nguyệt Vy thực sự sợ rồi.

Cô lùi sát vào thành giường, co người lại một chỗ, nhìn trước sau nhìn trái nhìn phải muốn tìm chỗ thoát thân nhưng chẳng làm gì được.

Đến cuối cùng, khi Hải Thiên Thiên sấn tới tiếng la của Nguyệt Vy càng thêm kinh hoàng: "Tránh ra...A!!! Không."

Cô vùng vẫy như điên, muốn cản trở bàn tay Hải Thiên đang làm loạn trên người cô.

Nhưng vô vọng, chẳng mấy chốc, mảnh vải cuối cùng trên người Nguyệt Vy đã bị kéo xuống.

Cô bị vây giữa giường, hai tay đều đã bị Hải Thiên trói cứng lên đỉnh đầu, thân thể xinh đẹp quyến rũ cứ thế bại lộ dưới ánh nhìn sỉ cuông của Hải Thiên.

Cô khóc đến ho ra, tiếng vạn xin đứt quãng vang lên: "Anh làm gì vậy...Hải Thiên...khụ...đừng như vậy mà...tôi sai rồi...tôi không bỏ trốn nữa, không trốn nữa.Anh đừng đối xử với tôi như vậy mà.Hải Thiên, Hải Thiên.Hải Thiên!!!"

Cô gọi tên hắn trong sợ hãi như muốn lõi lí trí hẳn về, nhưng đối với Hải Thiên bây giờ hai từ lý trí hoàn toàn xa xỉ.

Men rượu đã ngấm vào tận thớ thịt, giờ đây bao nhiêu nén nhịn đều được giải tỏa.

Hắn thật sự không thể kìm chế được nữa.

Hải Thiên hôn khắp mặt cô, lau đi những giọt nước mắt ướt át, hản dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc.Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng có được không?"

Nguyệt Vy không biết có nghe hiểu hay không, chỉ thấy cô lắc đầu như điên: "Đừng...Hải Thiên...thả tôi ra, đừng trói, đừng trói, đau...đau quá.Tại sao lại trói tôi?"

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT