Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thảm nhất chính là người ngồi trên ghế salon, chân anh ta dạng sang hai bên, hơi run rẩy, thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ làm da đầu người ta tê dại. 

“Không phải chúng mày nói đã bắt được Lê Văn Vân sao? Bây giờ tình hình này là thế nào đây?” 

Đúng vậy, người tới chính là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Diệp, Diệp Kỳ! 

“A Khôn đâu?” Nói rồi, anh ta nhìn bốn phía, rất nhanh đã thấy Bạch Tân Khôn ngồi trên ghế văn phòng, quấn không ít băng gạc trên đầu, trên mặt lóe ra vẻ tức giận nói: “Ai làm.” 

“Lê Văn Vân!” Giọng điệu Bạch Tân Khôn cũng không ổn lắm, mang theo một vẻ xấu hổ. 

Quả thực, đám người đông như vậy bị một tên đánh, nếu truyền ra ngoài thì có hơi mất mặt. 

Nhìn thấy mặt Diệp Kỳ càng lúc càng đen, Bạch Tân Khôn cắn răng nói: “Nó còn bảo… Chuyện lúc trước nó bị oan, nó chỉ giải thích một lần thôi, tin hay không là tùy anh, nếu anh muốn đối phó nó, nó tiếp hết, nhưng mà anh cũng phải đón nhận hậu quả từ việc đối phó với nó, nó còn bảo… Đây là uy hiếp! 

Diệp Kỳ nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sau đó đập một bạt tay lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm! Một tên tội phạm cưỡng hiếp em gái tạo lại dám uy hiếp tao, tao không lột da nó ra, tao con mẹ nó không mang họ Diệp nữa!” 

Cùng lúc đó, bên trong nhà hàng tốt nhất Lâm Hải, có mấy người đang ngồi bên trong! 

Bên trong nhà ăn có đến mười mấy người, Vưu Tường, Diệp Mộng, Đỗ Tịch Tịch, Trần Hiểu Nguyệt, Đặng Hân Hân còn có Lê Văn Vân và Trương Dục – người mới vừa gặp được trên máy bay kia cũng ngồi trên 

bàn. 

Ngoài bọn họ ra còn có mấy người trẻ tuổi, đều là đến tiếp đón Đỗ Tịch Tịch và mấy người đến từ Giang Thành. 

Nhưng mà lúc này Trương Dục xem ra có hơi nhếch nhác, trên mặt cậu ta lúc này đầy nước, hốc mắt giống như bị đánh, cả mắt đều sưng lên. 

“Cũng không tự nhìn xem mình là cái loại gì, một người mới nổi trên mạng, mà cũng dám làm ra vẻ trước mặt chúng tôi!” Đỗ Tịch Tịch chỉ thẳng vào mặt cậu ta rồi nói: “Thế mà còn dám động tay động chân với chị Hân Hân.” 

Đúng vậy, lúc trước, Vưu Tường nói muốn dẫn cậu ta đi làm quen gái đẹp, cậu ta vừa nhìn đã liếc trúng Đặng Hân Hân trưởng thành trí thức, hơn nữa trong lúc mời rượu, đi lại không cẩn thận cọ vào đùi của Đặng Hân Hân! 

Chuyện này bị Trần Hiểu Nguyệt biết được, với tính cách của Trần Hiểu Nguyệt, làm sao có thể nhịn được, đầu càng nóng, ngay lập tức động thủ với Trương Dục. 

Trương Dục ăn một đấm, đến khi Đỗ Tịch Tịch biết được, lại hất một ly trà vào mặt cậu ta! 

Vưu Tường nhìn thấy một màn này, nhíu mày nói: “Tịch Tịch, mấy em làm như vậy là hơi quá trớn rồi đấy, vừa rồi đúng là Trương Dục không tốt, nhưng nguyên nhân cũng là vì cậu ta quá mến mộ Hân Hân mà thôi, đúng là có chút cợt nhả, nhưng cho dù thế nào, cậu ta cũng là bạn của anh, mấy em đối xử với cậu ta như vậy, có phải không thèm nể mặt anh.” 

Đỗ Tịch Tịch nhướn mày nói: “Vậy không biết đàn anh Vưu Tường định xử trí thế nào bây giờ?” 

Trương Dục cười lạnh, lau nước trà trên mặt đi, nói: “Đỗ Tịch Tịch đúng không, con gái nhà giàu nhất Giang Thành, nhưng cô nhớ cho kĩ, ở đây, là Lâm Hải! Một thứ nhà giàu nhỏ bé ở Giang Thành thì là cái thá gì ở Lâm Hải đây!” 

Mà bên cạnh, Diệp Mộng vẫn luôn im lặng giương mắt, nhìn vào Vưu Tường, giọng nói lạnh nhạt nói: “Để hắn cút đi!” 

Vưu Tường nhướn mày. 

Trương Dục ngẩn cả người, bọn họ không ngờ rằng Diệp Mộng bỗng nhiên mở miệng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT