Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trong chớp mắt, không khí trong phòng lại trở nên an tĩnh, mọi người ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân bĩu môi, sau đó nhìn về phía Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân, nhếch mép hỏi: “Cái tát này, đánh được bao nhiêu điếm?”

Vẻ mặt Chu Linh Linh và Lâm Khá Hân nghệch ra.

Mặt Đào Vân nhanh chóng sưng đỏ lên, khóe mát anh ta như muốn nứt ra, hốc mắt đỏ bừng: “Tên khốn… tao muốn mày chết!”

“Tao muốn mày chết!” Đào Vân gào thét.

ở khu đông của cái thành phố này, có thế nói là anh ta đi ngang mà sống!

Không một ai dám nói lời nhục mạ hay xúc phạm anh ta, nói chi là đánh vào mặt, đây lại là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho đến bây giờ cũng chỉ có anh ta đánh mặt người khác, chưa từng bị người ta đánh vào mặt mình bao giờ.

Nhưng hiện tại, Lê Văn Vân lại đánh vào mặt anh ta, còn làm ra dáng điệu cợt nhã, hỏi người khác cú đánh này được mấy điếm.

Mũi anh ta tức xì khói, cả khuôn mặt trở nên nhăn nhó.

Hàn Việt đứng bên cạnh cảm thấy hứng thú nhìn màn diền trước mặt, anh ta đánh giá Lê Văn Vân, dường như rất có hứng thú với Lê Văn Vân.

“Đao!” Đào Vân rống giận về phía bên cạnh một tiếng.

Tiếng nói vừa dứt thì có người rút đao ra, một cây đao dài sáng bóng được ném về phía anh ta.

Vẻ mặt Lê Văn Vân cũng biến sác.

Anh có thể nhìn thấy, tên Đào Vản này thật sự là muốn đưa anh vào chỗ chết.

“Dừng tay! Đào Vân, anh dừng tay cho tôi!” Chu Linh Linh thấy vậy thì hoàn toàn cả kinh.

Lâm Khả Hân cố gang tránh thoát, nhưng người bên cạnh cô ta lại ôm chặt cô ta nói: “Khả Hân, cô đừng tham gia, thằng nhóc này là tự mình tìm cái chết thôi.”

Đào Vân cầm đao, ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.

Mà vẻ mặt Lê Văn Vân cũng rất đề phòng, anh định tìm cách chạy trốn.

Vốn dĩ muốn đến đây xem có thế tìm hiếu chút tin tức nào không, thế mà không nghĩ sẽ quậy thành bộ dạng như này.

Nếu thật sự chết ở đây, chết trên tay một tên phế vật như Đào Vân thì thật sự không còn gì để nói.

“Mày chết đi cho tao!” Đào Vân nối giận gầm lên một tiếng, trực tiếp bổ tới một đao về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân biến sác, cả người muốn lăn qua một bên đế tránh thoát.

Cùng lúc đó, người đàn ông mang mắt kính lại lần nữa cười hiếm, ngăn chặn đường đi của Lê Văn Vân.

“Hỏng rồi!” Mặt Lê Văn Vân biến đối.

Nhìn thấy trường đao ngày càng gần, trong phút chốc, Lê Văn Vân cảm giác được trong thân thể mình giống như có gì đó đang thức tỉnh vậy.

Chân khí đã biến mất hơn một tháng nay của anh, dường như đã trờ lại.

Trong khoảng thời gian ngán, cả người Lê Văn Vân có hơi chờ mong, dưới tình huống đang bị chặn kín đường, anh không thế làm gì khác là lăn một vòng tại chỗ đế tránh thoát đao này.

Lúc này trong thân thế anh, khát vọng trỗi dậy của nguồn sức mạnh đó ngày càng lớn.

“Thật sự có thế! Thật sự có hiệu quả!” Lê Văn Vân thờ hát ra.

“Chân khí khôi phục rồi, khôi phục được thì ông đây đánh chết toàn bộ bọn mày.” Trong lòng Lê Văn Vân vừa rống giận vừa chờ mong.

Tuy vậy phản ứng của anh cũng rất nhanh nhạy, cả người sau khi lăn một vòng trên mặt đất thì chạy về phía bên cạnh.

Bên này trước đó là Hàn Việt đứng, có điều dường như Hàn Việt CỐ ý thả đường lui, hoặc là nói anh ta muốn xem trò vui, và thời điểm Đào Vân rút đao ra, anh ta đã nhường chỗ.

Một đao này của Đào Vân chém vào không khí, tất nhiên sẽ không dề dàng buông tha cho Lê Văn Vân như thế, anh ta lại đuối theo lần nữa.

“Thình thịch! Thình thịch…”

Nhịp tim Lê Văn Vân rất nhanh, anh cảm giác được chân khí của mình có thế sẽ phát ra bất cứ lúc nào.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT