Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Không biết là vì nguyên nhân gì, cuối cùng Lê Văn Vân ra hiệu cho tôi giết chết tên nhóc đó, nên tôi tiện tay bắt nó làm thịt luôn, tên nhóc Đào Vân quả thật cũng không có thanh danh tốt ở khu đông này, cũng coi như trừ hại cho dân.” An Nhiên nói: “Có điều đoán chừng Đào Lực sẽ không bỏ qua cho anh ta đơn giản thế đâu, chúng ta có cần nhắc nhở anh ta không?”

Doãn Nhu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tuy hiện tại thân thể cậu ta xảy ra vấn đề, gần như không cách nào sử dụng chân khí, nhưng cậu ta cũng chưa chắc đã e ngại Đào Lực, bên cạnh cậu ta còn có tay súng bán tỉa kia nữa.”

Nói đến đây, bà ta nhìn An Nhiên một cái thật sâu: “Tên đó là Lý Thu, nếu không phải bị tôi ép sát cận chiến, cậu ta hoàn toàn có thế uy hiếp đến tính mạng của tôi đấy.”

“Anh ta… lợi hại như vậy à? Hôm đó tôi nói chuyện phiếm với anh ta. Anh ta cũng chỉ là một tên cao cấp tiêu chuấn thôi mà.” An Nhiên kinh ngạc nói.

“Nhưng tài bắn tỉa của cậu ta lợi hại, cái kĩthuật bắn tỉa đó, năm năm trước khi cô còn chưa đến chỗ tôi, lúc ấy, cậu ta cầm cây bán tỉa loại đặc chế, bán súng về phía Hodges, Hodges đã bị thương.” Doãn Nhu nói.

“Cái gì!” An Nhiên hoảng sợ.

Cô ta biết rõ Hodges là ai, mặc dù chỉ là đả thương nhưng cái này cũng đủ làm người ta kinh hãi rồi.

Đây chính là nhân vật thuộc hàng thứ hai của Thiên bảng đấy, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng ông ta mới là đệ nhất, dẫu sao bây giờ đệ nhất cũng chỉ có thể chém ra một đao mà thôi.

“Tên đó nhìn rất đần độn mà…” An Nhiên nhíu mày nói.

“Đần độn.” Doãn Nhu cười, nói: “Đàn ông của Người Gác Đêm không một ai không phải hàng tốt, cô lại cảm thấy cậu ta đần độn.”

An Nhiên nghe đến đây liền cảm thấy mờ mịt.

Cỏ ta nhớ lại tình huống lúc Lý Thu đang đối mặt với cô, dường như có hơi bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tóm lại, tôi đã nói đến đây, cô có muốn thông đồng với anh ta cũng được, anh ta muốn theo đuổi cô cũng thế, đều là chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không can dự.” Doãn Nhu nói đến đây, giọng điệu bỗng chuyển: “Mặt khác, đi đánh tiếng với Đào Lực một chút đi, bảo ông ta đừng có quản chuyện này, Hodges hạ lệnh đế chúng ta không được phép trợ giúp bọn người Lê Vãn Vân, bên ngoài chúng ta không thế làm thế, nhưng mà…”

“Tút tút tút….”

Nói đến đây, điện thoại đang đặt bên cạnh bà ta bỗng nhiên vang lên, là Hodges gọi đến.

Bà ta nhướng mày rồi kết nối, đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hodges vang lên: “Hôm nay ở nhà ăn của bà, Lê Văn Vân chọc tới người của Đào Lực, chuyện thủ hạ của bà lại giúp đỡ giết chết Đào Vân tôi không tính toán, nhưng sau này, đừng có nhúng tay nữa, rõ chưa?”

Doãn Nhu hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau đó bà ta nghĩ nghĩ rồi nói với An Nhiên: “Được rồi, khỏi đánh tiếng với Đào Lực, để bọn họ tự giải quyết đi.”

Bên này, Lê Văn Vân cũng không quá để tâm vấn đề này.

Thứ nhất, anh cảm thấy bên Doãn Nhu đoán chừng sẽ giúp mình giải quyết chuyện này. Thứ hai, cho dù là không giải quyết, anh cảm thấy cũng không sao, hiện giờ anh cảm thấy sau khi mình tham gia trường đấu thú này, hắn là có thế khôi phục chân khí như ban đầu.

Đừng nói là Đào Lực Phất Lai, cho dù là Hodges anh cũng muốn đến vật tay!

Đương nhiên, đây là một cuộc đánh CƯỢC. Bởi lúc tranh tài là hỗn chiến, cho nên đối với Lê Văn Vân mà nói thì sơ ý một chút rất có thế sẽ mất đi mạng của mình.

Mà trước đó lúc đối mặt với Đào Vân, vào thời khắc sinh tử, anh cũng không hoàn toàn không phục.

Thế nhưng anh không thích bị động, cái bộ dạng hiện tại, làm chuyện gì cũng không được, bọn Khương Vĩ đã mất tích hơn một tháng rồi, bây giờ nhiều thêm một ngày là nhiều thêm một phần lo lắng, thế nên Lê Văn Vân vẫn muốn đi đánh cược chuyến này, cho dù tất cả bọn người Phạm Nhược Tuyết đều phản đối, cũng không cách nào làm dao động quyết định của anh.

Ngồi trên mâm cơm chỉ có đám người họ. Tên ngốc Cố Bạch từ sau khi đến Phúc Thanh Hội rất ít khi trở về ăn cơm, chỉ có lâu lâu mới về ăn được chút ít.

Dù sao thì cơm nước bẻn kia quả thật tốt hơn rất nhiều.

Trên bàn, Phạm Nhược Tuyết ăn từng miếng nhỏ, sau một hồi,

cô ngấng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cuộc thi đấu đó cúa anh, chừng nào bắt đầu thế?”

“Chắc là ngày mốt nhỉ, thứ bảy ấy, hình như là kéo dài hai ngày, chín giờ buổi sáng ngày thứ nhất sẽ bát đầu, cho đến khi quyết ra được bốn người đứng đâu của từng tổ, sau đó bổn người này, hai người một vòng, đánh vào ngày thứ hai, cuối cùng quyết ra được người đứng đâu, người đứng đầu có thế nhận được tất cả giải thường.” Lê Văn Vân nói.

Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Thật là không thể không đi hả?”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT