Đâu còn cách nào nữa, thời điểm Lê Văn Vân xuất hiện trên sân so tài, trận đấu đã mất đi sự hồi hộp. Dù bọn họ có liều mạng chiến đấu ờ nhóm D, cuối cùng thành công vào được trận chung kết ngày mai thì người chiến thâng cuối cùng vẫn chỉ có thể là Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân không đế ý đến họ, anh khoan thai chậm rãi bước về phía hậu trường.
Phía sau, Thanh Mộc Tinh Tử chạy chậm đuổi theo. Cô ta hỏi Lê Văn Vân: “Tôi nên gọi anh là chú hay là Lè Văn Thanh đáy?”
Đối diện với Lê Văn Vân, cô ta chẳng có gì gọi là e dè, vẫn tự nhiên híp mắt cười hỏi han.
‘À… cá hai đều sai hết, tèn tôi là Lè Văn Vân, Lẽ Văn Thanh chí là tên giả tôi dùng khi ở đây năm năm trước mà thôi.’ Lê Văn Vân lâc đầu nói.
Thanh Mộc Tinh Tử bật cười khanh khách, sau đó nói: “Tôi từng nói giác quan thứ sáu của mình rất chính xác, không ngờ anh lại là siêu cấp, vậy anh tới tham gia trận đấy này là đế…”
Lê Văn Vân cau mày, nói: “Rốt cuộc cô muốn hói cái gì?”
Thanh Mộc Tinh Tử cán răng hỏi: ‘Tôi muốn hỏi, ngày mai anh có thể đẽ’ tôi thẳng được không? Tôi thực sự rất muốn thắng cuộc thi này.”
’Hửm?’ Lê Văn Vân hỏi: “Thực lực của cô thoạt nhìn không thấp chút nào, châc cũng là nhân vật có máu mặt trẽn Địa Bâng, nếu tôi đoán không 1’âm, hẳn cũng thuộc hàng top ờ Địa Báng nhí? Với tài nghệ của cô, ở khu TỘI Ác này, chắc cũng không đến độ thiếu tiền vậy chứ!”
Tôi…’ Thanh Mộc Tinh Tử thở dài một hơi nói: “Tôi muốn chiến tháng cuộc thi này đế có cơ hội trở thành thuộc hạ dưới trướng Lục Khiêm. Tới lúc đó, tôi có thế cầu xin hẳn một điều.”
‘Ý cô là sao?” Lẻ Văn Vân hỏi.
Thanh Mộc Tinh Tử cán chặt răng, sau đó cố tình xả phần áo mình xuống một chút, đê’ lộ bờ vai và xương quai xanh trâng nõn, bóng loáng, trông rất quyến rũ.
‘Cha mẹ của tôi đang nằm trong tay Lục Khiêm, tôi muốn cứu hai người họ ra.” Thanh Mộc Tinh Tử mím môi: “Chỉ có cách này thì…”
Lê Văn Vân cau mày nói: “Sao cô không nghĩ cách khác đê’ cứu cha mẹ mình ra?”
‘Hả?” Thanh Mộc Tinh Tử vội vàng hỏi lại: “Cách gì?”
Tỷ như trực tiếp đánh chết Lục Khiêm chắng hạn.” Lê Văn Vân mỉm cười bí hiểm với cô ta.
Thanh Mộc Tinh Tử lập tức sững sờ cả người!
Thời điểm Lê Văn Vân khôi phục chân khí của mình ờ khu Tội Ác, sau đỏ định tới thành phố trước đế chấp hành nhiệm vụ cũng như hoàn thành mục đích của mình thì ờ Yên Kinh xa xôi, trong nhà Long ưng Đài!
Lúc này, trong phòng khách có hai ông già đang ngồi đối mặt nhau.
Nếu Lè Văn Ván cổ mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai người kia, đó chính là Trác Nhất Minh và Vương Hồng.
Vô địch thiên hạ và thủ lĩnh của Người Gác Đêm Hoa Hệ.
’Sao hai người lại tới đây?”
Long ưng Đài thong thả đi từ trên lầu xuống, miệng mỉm cười chào hỏi.
Nói xong, ông ta bống phát hiện sác mặt hai người có hơi nặng nề bèn cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”
“ừr Trác Nhất Minh thở một hơi dài: ’Không biết Demps dùng cách gì mà bên phía liên hiệp hội Người Gác Đêm đã phát ra Huyết Sác Lệnh với Lẽ Văn Vân!”
‘Cái gì!* Long ưng Đài sợ hãi kêu lên: “Bọn họ điên rồi sao? Không thê’ nào họ lại không nhận ra thiên phú của Lê Văn Vân, cậu ấy chính là người tiếp bước ông, thậm chi có lẽ sẽ mạnh hơn cả ông, tức là rất có thể tương lai cậu ấy sẽ dẫn dát Người
Gác Đêm lên một tầm cao mới!’
Vương Hồng thở dài thườn thượt đáp: “Tôi cũng bó tay, địa vị của Demps trong liên hiệp vốn đã rất cao, hơn nữa ông ta còn là anh hùng đương thời của Người Gác Đêm.’
‘Mẹ kiếp, hai người các ông ăn com mềm hay gl? Demps và Hồng Nguyệt bát tay với nhau hại chết nhiều Người Gác Hoa Hệ của chúng ta như vậy, bây giờ các ông lại…”
Long ưng Đài chứi ầm lẽn.
Một lúc sau, ông ta cười khổ một tiếng, lác đầu, rồi im lặng hồi lảu mới cất tiếng hỏi: “Lý do họ đưa ra là gì?’
‘Lê Vãn Vân muốn phát động nội loạn, Người Gác Đêm Hoa Hệ muốn thống trị cả Người Gác Đêm.”
Vương Hồng cười khố nói: ‘Ý tôi là gì ông đã hiếu chưa, lần bỏ phiếu đó đã khiến những người khác kiêng kị. Cho nên…”