Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau đỏ ỏng ta lại chỉ về chiếc quan tài còn lại nói: “Biết chiếc quan tài này dùng để làm gì không?”

Lê Văn Vân trầm ngâm hỏi: “Chẳng lẽ là chuấn bị cho ông?”

“Ranh con, đã đến lúc này rồi mà cậu cỏn dám nói được những lời đó, cậu muốn chết đúng không?’ Bên cạnh, có một người giận dữ hét lên.

“Tôi không nói thi mấy người sẽ bỏ qua cho tỏi à?” Lẽ Văn Vân

hói.

Người nọ sửng sốt, sau đỏ nhỉn châm châm Lê Vản Ván nói: “Cậu đúng là, lợn chết không sợ nước sôi!”

“Cho nên mới nói, mấy người cứ nhất định phái dồn tôi vào chỗ chết đúng không?’ Lè Văn Ván hỏi ngược lại.

“Cậu giết thiếu chủ của chúng tôi, cho nên đương nhiên chỉ có một con đường chết.”

“Đúng vậy, nếu người nhà cậu ớ chồ này, bọn họ cũng phái gặp xui xẻo giống cáu!”

“Yên tâm, chúng tôi đã tra ra được đám bạn bè của cậu rồi, bọn họ đừng hòng ai đòi trốn thoát, trên đường xuống suối vàng, cậu sẽ không cỏ đơn đáu.’

Người xung quanh mồm năm miệng mười xen vào nói.

Ngay lũc nảy, bẽn ngoài bỗng nhièn vang lẽn một trận tiếng ồn ào, Đào Lực đi tới cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài đen kịt một đống người hỏi: ‘Chuyện gì vậy?’

Rất nhanh, bẽn ngoài đại sánh đã có một người chạy tới nói: “Lão đại, là tên Đao Ba kia dần theo người đến, chinh là cái tên Minh Giáo ấy, thế lực không thu phí bảo kê của dân nghèo.”

“Bọn họ đã phát triến lớn mạnh thế này rồi cơ à?” Đào Lực hoáng sợ.

Bẽn ngoài ménh mỏng người là người, thật sự có hơi dọa đến ông ta.

“Đao Ba dẫn theo gần một trám người đến, còn những người khác hình như đều tới xem náo nhiệt.” Người bước vào nói.

Đào Lực thấy được đám người Cố Bạch, ông ta nhếch miệng nhìn về phía Lê Văn Vân nói: ‘Thú vị lám, vốn dĩ tôi còn đang nghĩ xem làm sao đế tìm được bọn họ, không nghĩ tới bọn họ lại tự vác xác đến cứa!’

“Vậy sao? ” Lê Văn Vân nhếch miệng, chỉ trong chớp mắt, dây thừng trên người anh đứt phựt từng sợi.

Đào Lực đột nhiên quay đẫu lại, chân động nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu…”

Trên mặt Lê Vãn Ván treo nụ cười, thán nhiên nói: “Nuôi nhưng không dạy là lỗi của cha, ông dạy con trai mình thành thế kia, hại chính anh ta chết, giờ ông lại đội nôi lên đầu tôi, muốn giết tôi cũng thôi đi, không nghĩ tới ông còn muốn ra tay với cả bạn bè tỏi, ông cho râng ông là ai?’

“Đinh cấp?’ Nét mặt Đào Lực thoáng rung động, đỉnh cấp, quả thật có thế đủ năng lực cắt đứt dây thừng.

“Hừ! Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi, nhưng cậu là đính cấp thi đã sao? Cho dù lả ngườỉ dửng đầu Địa Báng, hõm nay cũng đừng hòng ra khỏi nơi này!’ Đào Lực CƯỜỈ khấy một tiếng nói: “Ra tay cho tôi!*

Trong chớp mât đã có người xách đao xông lên chém!

Cũng trong chớp mẳt đó, trên mặt Lê Văn Vân xuất hiện nụ cười khát máu.

Bèn dưởi tòa nhà, sau khi đám người Đao Ba đến gần khu vực này thì đứng lại, Trân Tiêu và Đao Ba dân đâu phía trước, mà ở bên cạnh Đao Ba, một người của Minh Giáo có chút run rấy mớ miệng: “Anh Đao Ba, chúng ta thật sự phái cứng đối cứng với người của Đảo Lực sao? Bọn họ chỉnh lả thế lực đỉnh cấp ở khu Đông đó, cổ cả đám cao thủ đỉnh cấp, chúng ta…”

Đao Ba cán răng nói: “Con bà nó, các cậu đi theo ông đây lăn lộn, ỏng đây còn có thế đứng nhìn các cậu chịu chết sao, tôi bảo các cậu đến, chinh lả đến đế giữ thể diện, cụ thế thi chỉ

cần minh tôi ra mặt lả được.”

Nói tới đây, anh ta cắn răng nói: “Tôi đi tìm bọn họ đàm phán!”

Cố Bạch đứng bên cạnh trêu ghẹo nói: “Anh Đao Ba uy vũ!”

Đao Ba nhìn mấy người này, có chút không biết phải nói sao: “Mọi người đều là anh em cho nên cũng sẽ cùng chung kẻ thù, đám người các cậu đó, sao anh em của mình bị bát cóc mà các cậu lại không lo lâng chút nào thế?”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT