Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Nhóc con, mẹ nó, sao cậu mạnh vậy?” Đao Ba cán chặt răng, anh ta nhìn máu tươi trẽn mặt đất, chí cám thấy sống lưng ớn lạnh.

Lê Văn Vân xoay người, nở nụ cười với anh ta nói: “Tâm trạng thoải mái hơn rồi!”

“Chúng ta đi xuống đi!” Sau đó anh lại bố sung thêm.

Đao Ba nuốt nước miếng, vẻ mặt có chút cô quái.

Phía dưới, rất nhiều người đều nhìn thấy một thản hình nện ờ trên đất, sau đó có người chạy tới nhìn thử. Kê đó, cả đám người nhanh chóng lùi lại mấy bước, lấm bấm nói: ‘Đào Lực… Đã chết rồi!”

Lời này rơi vào trong tai đám người, khiến đều óc bọn họ như nồ vang.

Đảo Lực, người đửng đầu thế lực lởn nhất khu Đỏng… Đã chết!

Cái tên Đao Ba kia mới đi vào dược bao lâu hả, vài phút chứ mấy!

Chờ thêm một lúc nữa, bọn họ thấy được Đao Ba dẫn theo Lẻ Văn Vân đi ra từ trong tòa nhà.

Những người này cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chí biết lè Đao Ba đến cứu người, sau đó mấy phút đồng hồ sau, Đảo Lực chết, mả Đao Ba thì dẫn người đi ra.

Mọi người đều cho rằng tất cả đều là Đao Ba làm, bao gồm cả những tên đàn em mà Đao Ba dẫn đến!

Đao Ba… Giết chết Đào Lực!

“Trước kia đã nghe người ta nói, lúc anh Đao Ba khiêu chiên, tay không giết chết một tên cao thủ đỉnh cấp!'”

“Vữa rồi hình như tỏi đã cám nhặn được khí thế của cao thủ siêu cấp!”

“Anh Đao Ba… Chầng lẽ là… Siêu cấp!”

“Chúng ta theo đúng người rồi!r

Một đám người mồm năm miệng mười bât đầu thảo luận. Lỹ Thu vả đảm người Cố Bạch đều choảng váng, bọn họ

đương nhiên biết, tất cả là Lê Văn Vân lảm.

“Anh Đao Ba uy vũ!”

Không biết từ lúc nào, có người hõ to một cảu!

“Anh Đao Ba uy vũ!”

Ngay sau đó, từng tiếng hô nhịp nhàng bât đầu vang vọng trong đám người.

Đào Lực đột nhiên quay đầu lại, chấn động nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu…”

Trẽn mặt Lê Vãn Vân treo nụ cười, thán nhiên nói: “Nuõi nhưng không dạy là lỗi của cha, õng dạy con trai minh thành thế kia, hại chính anh ta chết, giờ ông lại đội nồi lên đầu tôi, muốn giết tôi cũng thôi đi, không nghĩ tới ông còn muốn ra tay với cả bạn bè tỏi, ông cho râng ông là ai?”

“Đỉnh cấp?’ Nét mặt Đào Lực thoáng rung động, đỉnh cấp, quả thật có thể đủ năng lực cắt đứt dây thừng.

“Hừ! Tôi đúng lè đã xem thường cậu rồi, nhưng cậu là đinh cấp thi đã sao? Cho dù lả người đứng đầu Địa Báng, hỏm nay cũng đừng hòng ra khỏi nơi này!’ Đào Lực cười khấy một tiếng nói: “Ra tay cho tôi!’

Trong chớp mât đã có người xách đao xông lên chém!

Cũng trong chởp mẳt đỏ, trẽn mảt Lẻ Vản Vãn xuất hiện nụ cười khát máu.

Bên dưởi tỏa nhà, sau khi đám người Đao Ba đến gần khu vực này thì đứng lại, Trân Tiêu và Đao Ba dần đầu phía trước, mà ỏ bên cạnh Đao Ba, một người của Minh Giáo có chút run rẩy mớ miệng: “Anh Đao Ba, chúng ta thật sự phải cứng đối cứng với người của Đào Lực sao? Bọn họ chinh là thế lực đính cấp ở khu Đông đó, cỏ cả đám cao thủ đỉnh cấp, chủng ta…”

Đao Ba cán răng nói: “Con bà nó, các cậu đi theo ông đây lăn

lộn, ỏng đây còn có thế đứng nhìn các cậu chịu chết sao, tôi bảo các cậu đến, chinh là đến đế giữ thể diện, cụ thế thi chỉ cần mình tôi ra mặt là được.”

Nói tới đây, anh ta cán răng nói: “Tôi đi tìm bọn họ đèm phán!” CỐ Bạch đứng bẽn cạnh trêu ghẹo nói: “Anh Đao Ba uy vũ!”

Đao Ba nhìn mấy người này, có chút không biết phải nói sao: “Mọi người đều là anh em cho nên cũng sẽ cùng chung kẻ thù, đám người các cậu đó, sao anh em cúa minh bị bât cóc mà cảc cậu lại không lo läng chút nào thế?”

“Đây còn không phải vì có anh Đao Ba sao, tôi tin anh nhất định có thế cứu Lẽ Văn Vân ra ngoài.” Cố Bạch cười ha hả nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT