Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đương nhiên, so ra mà nói, ông ta cảm thấy mất đi sự bảo hộ của đám Lẻ Văn Vân, có thể cả nhà ông ta sẽ lại phải sổng như trước.

Ví dụ như gặp phải chuyện lần trước thì không ai đứng ra cứu họ nữa.

’Hai người đừng nhưvậy được không, cũng không phải sinh ly tử biệt gì.” Lê Văn Vân nhìn vẻ thương cảm của họ mà nói: ‘Cháu đến đế hỏi mọi người có chịu đi khỏi đây với bọn cháu không.”

Vợ chồng Lại Tuấn run người cùng lúc.

Chu Linh gần như không quan tâm thương thế trên cơ thế mình nữa, bà ta ngồi dậy, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Rời đi… ý của cậu là, rời khỏi khu Tội Ác sao? Đến thành phố lớn bên ngoài? Giống nơi được chụp trong điện thoại các cậu?”

Lê Văn Vân gật đầu: ‘Đúng rồi! Mọi người đồng ý không?”

Nước mát Chu Linh rơi lã chã, bà ta gật đầu lia lịa: “Đồng ý, chúng tôi chịu hết!”

Không biết bao nhiêu lần bà ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng vì sự tồn tại của Hodges mà nơi này chỉ được vào không được ra, người có thể ra khỏi đây đa số đều có cách của riêng mình.

Nhưng như bà ta đây chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống yên ốn, con cái trưởng thành bình thường.

Nếu có thể rời khỏi đây thì họ chắc chán đồng ý.

Trên gương mặt hần lên dấu vết của tuổi già của Lại Tuấn, hốc mắt cũng đỏ au lên.

Là cám động!

Lê Văn Vân cười, anh đi qua vỗ vai Lại Tuấn nối: ‘Cháu chỉ đến báo một tiếng thôi, hai người đă đi lại được rồi thì rảnh rồi có thế dọn dẹp đồ đạc một chút, cần đem gi thì đem theo, đương nhiên tốt nhất là đem theo đồ đạc có ý nghĩa kỷ niệm là được, ra ngoài rồi bọn cháu sẽ sắp xếp chỗ ở, không thiếu gì cả.”

Vợ chồng Lại Tuấn có hơi xúc động.

Lúc này, Lại Dĩnh nghiêng đầu hỏi: “Anh Vân, nếu chúng ta ra ngoài rồi em có thể đi học không?”

‘Được chứ!” Lê Văn Vân cười nói với cô bé.

‘Yeah!” Cô nhóc mừng rỡ.

Lê Văn Vân dặn dò vài câu, chào hỏi với mọi người rồi về phòng mình, ngồi xuống bày biện toàn bộ xương rồng ra, tống cộng bảy khúc.

‘Hấp thụ hết mớ này sẽ mạnh tới mức nào đây?” Lê Văn Vân hít hít mũi, sau đó lấm bấm: “Sẽ có ngày, Bùi Nghênh Tùng, ngày tàn của ông sầp tới rồi!”

Vg chong Lai Tuan co hcri xuc dong.

Luc nay, Lai DTnh nghieng dau hoi: “Anh Van, neu chung ta ra ngoai roi em co the di hoc khong?”

“Dirge chur!” Le Van Van circri noi voi co be.

“Yeah!” Co nhoc mirng rd.

Le Van Van dan do vai cau, chao hoi veri moi ngircri roi ve phong minh, ngoi xuong bay bien toan bo xirong rong ra, tong cong bay khuc.

‘Hap thu het mcr nay se manh toi mire nao day?” Le Van Van hit hit mui, sau do lam bam: “Se co ngay, Bui Nghenh Tung, ngay tan cua ong sap tdi roi!”

Lẻ Văn Vân đóng cửa phòng lại, nhìn bảy khúc xương trước mặt.

Trong bảy khúc xương này, hai khúc lấy được từ chổ Minh Sùng là hai khúc lớn nhất, còn chỗ xương có được từ chỗ Lục Khiêm lại nhỏ hơn nhiều.

Lê Văn Vân miết hai khúc lấy được từ chỗ Minh Sùng trong tay, cảm giác thu hút lẫn nhau rầt nhanh lại ập đến, hai khúc xương nhanh chóng tan vào cơ thể anh.

Một luồng chân khí lan ra trong phòng Lê Văn Vân.

Sau đó Lê Văn Vân từ từ nhắm mắt lại.

Bây giờ anh cần một chút thời gian đế tiêu hoá.

Tới khoảng 11 h, Trần Tiêu và Đao Ba đến nhà Lê Văn Vân, Đao Ba lúc này trông buồn phiền làm sao.

‘Lè Văn Ván đâu?” Vừa vào nhà Lại Tuấn, Đao Ba đã vội hỏi.

Lý Thu đón anh ta, sau đó nói: “Lê Văn Vân ở trong phòng, đang thăng cấp, chuấn bị cho ngày mai, sao vậy?”

‘Tôi tính báo cho anh ta biết bây giờ chúng ta có bao nhiêu người.” Đao Ba nói: “Tính đến hiện tại, tổng cộng đã chiêu mộ thêm khoảng ba nghìn người. Trong đó đa số là trung cấp, có một ít sơ cấp, khoảng 400 người thuộc hàng cao cấp và 63 người thuộc đỉnh cấp!”

Lý Thu nghe xong, khoé miệng không kìm được mà khẽ nhếch.

Anh ta không nhịn được mà cảm thán: “Không hố là thiên đường của thế giới ngầm, không ngờ lại có thể chiêu mộ được 63 người đỉnh cấp chỉ trong một ngày, đỉnh cấp của toàn bộ khu Tội Ác e là cũng phải mấy trăm người. Người Gác Đém đỉnh cấp đa số đều là đội trưởng tiếu đội hoặc người trong tiếu đội ưu tú.”

Lý Thu gật đầu: “Được, đợi Lẻ Văn Vân xong chuyện tôi sẽ báo tin này với anh ấy, sáng ngày mai 9 giờ, tập kết ở đây, sau đó tiến cóng khu phía Bâc.”

“Được!” Đao Ba nói, sau đó anh ta lại tỏ vẻ lo lâng: “Nhưng mà, chúng ta nhiều người thế này, Lê Văn Vân có cách đưa chúng ta ra không?”

‘Sao lại không thể?” Lý Thu nói: “Hodges muốn cấm thì chém luôn Hodges!”

Khoé miệng Đao Ba giật giật, anh ta cảm giác mình đang làm việc với một tên điên.

Trần Tiêu lúc bấy giờ mới vội vàng hỏi: “Nếu chúng ta rời đi thì đi đâu?”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT