Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lè Văn Vân thớ mạnh một hơi, ánh mắt anh nhìn sang Lý Thu, Phạm Nhược Tuyết, bình tĩnh nói: “Chúng ta thì không nói nhiều nữa làm gì, Thu Thu, tự đi tìm chỗ băn tỉa. Vãn Hà, bác sĩ Phạm, hai người bảo đảm an toàn cho Thu Thu.”

Phạm Nhược Tuyết cau mày: “Thực lực của em đánh trực diện không có vấn đề gì.”

‘Em là bác sĩ!” Lê Văn Vân nhìn cô, ngữ khí chắc nịch: “Kế hoạch tác chiến vần kiên trì như cũ, đừng cãi lời anh!”

Phạm Nhược Tuyết á khẩu!

Đúng rồi, là trước kia hay bây giờ thì Lê Văn Vân cũng sẽ không bao giờ đế con gái xông lên tiền tuyến! Tiền tuyến vẫn luôn được giao cho cánh mày râu!

Sau đó, Lê Văn Vân nhìn sang Hoàng Thi Kỳ: “Thi Kỳ, con mồi của cô là Lục Khiêm đứng thứ 12 Thiên Bảng… Không cần chiến tháng, khổng chế lại là được, Giản Hưng và Ellen Hibbert có lẽ sẽ đến tìm tôi, những người khác ra nếu như có!”

Nói xong, anh nhìn sang Lý Thu: “Thì giao cho anh!”

‘Đã hiếu!” Lý Thu nói.

Lê Văn Vân nhìn về phía Trần Tiêu rồi nói: “Bắt đầu ra tay rồi tôi có lẽ sẽ không đủ sức để đế ý các cậu, các cậu tự phụ trách an nguy của mình đi, đừng đấy chính mình vào tình cảnh nguy hiểm.”

CỐ Bạch gật đầu: “ổn cả, yẻn tảm đi!”

‘Anh… cẩn thận chút.” Lúc này, Liễu Ngọc đột nhiên nói.

Lê Văn Vản im lặng rồi gật đầu: “Yẻn tâm đi, anh sẽ bình an trở lại, anh đã hứa với bố mẹ em rồi, phải đưa em về Lâm Hải an toàn. Đợi lát nữa bọn anh đi rồi, Doãn Nhu sẽ đưa em đi, có lẽ em có thế đi với bà ta đế xem tình hình chiến trường, bà ta có lẽ sẽ đi xem đây, nếu em không sợ máu tanh thì được.”

Liễu Ngọc mím mỏi, không nói gì!

Lê Văn Vân vò đầu cỏ ấy, sau đó nói tiếp: ‘Cuộc chiến này tuy là thánh chiến, quy mô cũng xem như là lớn, nhưng quyết định thâng thua vẫn là so chiến lực siêu cấp, vậy nên không cần liều mạng sống chết, hiểu không?”

‘Hiểu!” Mấy người kia vội vàng đáp lời.

‘Vậy! Đi thôi!” Lê Văn Vân hừ một tiếng, lưng vác hai thanh đao, dẫn đầu một đoàn người đi xuống lầu.

Họ đi đến lầu một, mọi người đều mang mặt nạ lên!

Hệt như năm năm trước, trên mặt mỗi người đều là mặt nạ màu đen, chỉ để lộ đôi mát ra ngoài.

Mà sau lưng mọi người đều vác theo hai thanh đao một ngán một dài!

Tuy Cố Bạch và những người khác chỉ mang theo một thanh đao tới, nhưng ở thành phổ này, hiển nhiên vẫn còn sự tồn tại của Người Gác Đêm, họ đều mang theo vũ khí đến đây, trận chiến này họ không tham dự nên Phạm Nhược Tuyết đã tìm gặp mượn vũ khí của Người Gác Đêm.

Song đao, mới có thê’ giúp họ phát huy chiến lực của họ đến cực điểm!

Bao gồm cả Phạm Nhược Tuyết, cô lần này cũng mang theo song đao.

Thêm cả Trần Tiêu, lần này họ có bảy người!

Ngay lúc họ vừa xuất hiện ở cửa, sắc mặt Đao Ba hơi hơi thay đổi, anh ta không hề biết hôm nay Lê Văn Vân sẽ mang mặt nạ!

*Đi thôi!” Lê Văn Vân nhìn Đao Ba nói.

Đao Ba gật đầu, tự giác đế đám Lê Vân Vân đi trước.

Nhưng mấy người Lê Văn Vân không động đậy, vì Đao Ba là lão đại trên danh nghĩa của tổ chức.

Đao Ba phản ứng kịp, anh ta hét to một tiếng: “Xuất phát!”

Anh ta đi phía trước, một hàng bảy người Lẻ Văn Vân nhanh chóng đi theo sau lưng anh ta, sau đó nữa là hàng loạt các đỉnh cấp bao gồm cả Lý Tương Vũ, Elimmy, Thanh Mộc Tinh Tử, vân vân.

Sau cùng là một đám người, quy mô của hơn ba nghìn người, đông đúc ùn ùn, đi về phía khu Bắc!

Lúc này ở khu phía Bâc, đa số cư dân đã rời khỏi khu này, họ không muốn bị liên luỵ, trận chiến này là trận chiến giữa siêu cấp với nhau, họ không muốn bị liên đới!

Nhưng cũng có nhiều người không muốn rời đi, tại mấy tòa nhà cao lớn nhất quanh khu phía Bác lúc này, toàn là người!

Trên một sân thượng nào đó, có hơn mấy chục người, đứng phía trước là Hodges, Doãn Nhu, còn có một ông cụ đầu tóc trầng phơ nhưng lại minh mẩn hơn người.

Ông cụ chống gậy, đứng một bên!

“Cụ Hàn, cụ đánh giá cao ai? Lục Khiêm hay Minh Giáo đó!” Hodges vẫn cầm ly rượu vang, cười híp mắt hỏi.

Tên chỏ này đi đến đâu cũng đều mặc vest thắng thớm, rượu vang không rời tay, như thể mình là quý tộc thật vậy.

Cụ Hàn này là Hàn Húc, thứ 10 Thiên Bảng, cũng là ông nội của Hàn Việt, thánh chủ khu phía Nam của khu Tội Ác!

Nghe câu hỏi của Hodges xong, ông ta cười nhẹ, cây gậy trong tay hơi hơi động đậy: “So ra mà nói tôi lại tò mò anh nghĩ gì hơn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT