Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lê Văn Vân im lặng, nhìn lên bầu trời lấm bấm: “Chúng ta còn có thê’ làm gì nữa? Bây giờ chúng ta đều là siêu cấp, phải gánh vác trách nhiệm siêu cấp. Chiến tranh sáp bùng nổ rồi, mặc dù lần này lão già kia không chống lại tất cả vì tôi, nhưng… đã đến lúc chúng ta phải chống lại tất cả vì ông ta rồi, chúng ta thật sự không thế đế ông ta vung dao như vậy. ông ta đã già rồi, tôi nghĩ ông ta nẻn quay về Yên Kinh, tìm mấy ông bạn cũ nhàn rỗi chơi mạt chược hay nhảy múa ở quảng trường gì đấy.”

Hoàng Thi Kỳ che miệng cười khúc khích nói: “Không biết chúng ta có quay về được không?”

“Ai mà biết, bây giờ tôi đã bị bọn họ phát Huyết Sắc Lệnh rồi.” Lê Văn Vân châm chọc, ném điếu thuốc đi, rồi tiếp tục châm điếu khác.

Sau đó, anh nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, tổng cộng có bốn tiếng, anh không cần nghĩ cũng biết, chác chân là đám người Lý Thu và cố Bạch đã đi tới đây.

“Anh không chở xác chết đi tuần tra à?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.

Cố Bạch cười đáp: “Để người khác làm chuyện đỏ đi.”

“Chúng ta… sắp trở thành kẻ địch của Người Gác Đêm rồi.” Lê Văn Vân bỗng lẻn tiếng: “Có lẽ trong Người Gác Đèm hệ Europa cũng có không ít người bạn cũ.”

Nghe anh nói thế, mọi người đều im lặng.

Lê Văn Vân ngậm đâu thuốc lá ờ trong miệng, quay đầu lại nói: “Thật ra… bây giờ các cậu vẫn có thế quay về Người Gác Đêm, dù gì cũng chỉ có mình tôi là bị khai trừ. Bây giờ bên Đao Ba và Trần Tiêu đã có ba nghìn người rồi, có lẽ sau này sẽ nhiều hơn một chút, gần một trăm cao thủ đỉnh cấp, nên một mình tôi đi qua đó là đủ rồi.”

Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Bọn họ đều có đội ngũ mới, nhưng tôi thì không. Dù sao tôi cũng không quay về Người Gác Đêm hơn ba năm rồi, nên tôi sẽ không quay về.”

“Đội trường.” Đúng lúc này, Lý Thu nghiêm túc nói: “Anh ở đâu, tôi ở đấy.”

“Anh ở đâu, tôi ở đấy.” cố Bạch và Trương Vãn Hà cũng lên tiếng.

Phạm Nhược Tuyết không nói gì, mà chỉ đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, vươn tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương của Lê Văn Vân, khẽ nói: “Anh cứ làm theo suy nghĩ của mình đi, em sẽ ở bên anh cho đến thẳng lợi cuối cùng.”

Trên sân thượng tòa nhà cao tầng ớ khu Bắc, sáu người đang ngồi ở đấy.

“Anh đừng nghĩ nhiều quá.” Cố Bạch vổ vai Lê Văn Vân vai nói: “Ngộ nhỡ anh đi qua đó rồi quên mất chúng tôi, đến lúc đó lại đi ở rế nhà người ta, tiếp tục bị bắt nạt trong ba năm nữa thì

sao?”

Lê Văn Vân đen mặt.

Chuyện anh ở rể ba năm luôn trở thành thứ bị bọn họ trêu chọc.

Lúc Lý Thu nghe cố Bạch nhắc đến chuyện này thì cười hì hì nói: “Không nói tới những chuyện khác, mà chỉ dựa vào chuyện lão đại của chúng ta làm chồng ba năm, kết quả ngay cả tay cũng chưa từng nâm. Tôi thật sự chịu thua rồi, phải là định lực mạnh đến cỡ nào mới có thế điềm tĩnh như vậy, hơn nữa tôi thấy người phụ nữ đó còn rất xinh đẹp.”

Cố Bạch nghe xong thì sẳc mặt thay đối nói: “Lão đại, chắng lẽ anh héo rồi ư, nếu không thì để bác sĩ Phạm khám cho anh thử?”

“Khám cái đầu anh!” Lê Văn Vân sa sầm mặt.

Trương Vãn Hà đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng nói: “Kinh như các anh đã quên mất, cuối cùng là người ta chê bai, đòi ly hôn với lão đại của chúng ta, hơn nữa lão đại còn bị cầm sừng. Haizzz, càng nghĩ càng thảm mà!”

Bên cạnh, trên gương mặt lạnh như băng của Phạm Nhược Tuyết cũng không khỏi hiện lên ý cười.

Lê Văn Vân sa sầm mặt nói: “Thi Kỳ, lúc trước khi tôi chưa khôi phục được chân khí, ngày nào ba người này cũng bát nạt, đánh tôi gần chết. Cô nhìn mấy vết thương vần còn chưa lành trên người tôi đi, thật ra đều do bọn họ đánh cả.”

Hoàng Thi Kỳ sáng mát lẻn nói: ‘Thôi được rồi, nếu anh đã căn dặn như vậy, tất nhiên tôi sẽ làm theo lời anh nói.”

“Lê Văn Vân, mẹ kiếp, anh không được lấy việc công trả thù riêng!” Lý Thu chửi ầm lên.

“Hình như tối nay tôi còn có việc, nên đi trước đây.” cố Bạch nói: “Nhắc mới nhớ, lần này tới thành phổ này lâu như vậy, nhưng tôi vẫn chưa kịp cảm nhận phong thố của các em gái ở đây. Tôi phải đi đến khu Tây đế chọn mấy em đây.”

Hoàng Thi Kỳ nhanh chóng túm lấy Cố Bạch nói: “Lâu ngày không gặp, anh vẫn háo sắc, xằng bậy như vậy. Tôi chợt nhớ ra trước đây anh cũng chọc ghẹo tôi như thế.”

“Chị gái à, chuyện đã xảy ra từ mùa quýt năm nào rồi, chúng ta có thế quên đi được không?” cố Bạch tái mặt nói.

Dưới tiếng cười nói vui vẻ ầm ĩ của bọn họ, tâm trạng của Lé Văn Vân đã thoải mái hơn rất nhiều, anh đứng dậy nói: “Chúng ta quay về thôi, cứ giao hết chuyện khác phục hậu quả ở bên này cho Đao Ba đi. Bác sĩ Phạm, anh muốn ăn thịt kho tàu.”

Phạm Nhược Tuyết mỉm cười, gật đầu nói: “Tối nay em sẽ nấu một bữa thịnh soạn, coi như ăn mừng.”

Đám người cười nói đi xuống lầu.

Lúc này, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên người Đao Ba, bởi vì Lẻ Văn Vân đã che giấu công lao và tên tuổi của mình. Tất nhiên mấy thế lực lớn ở khu Tội Ác chạy đến xem trận chiến đều biết rõ, rốt cuộc trong trận chiến lần này, Lê Văn Vân đã đáng sợ đến nhường nào.

Cứ cách năm năm, anh lại đến thành phố này một lần, tiếp tục để lại ấn tượng khó phai trong lòng mọi người.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT