Sau giờ ngọ.
Ánh mặt trời dần dần nóng hơn, mặt đất ẩm ướt trở nên khô ráo. Gió thu lất phất, lá rơi rụng đầy trên mặt đất.
Ăn xong cơm trưa, Lương Oanh thỏa mãn lăn lộn với chó trên sàn. Cố Hi Chi dọn dẹp đâu vào đấy rồi về phòng lau máy tính. Nàng lau chùi máy tính một lần, sau đó mới cắm điện mở lên.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa gỗ chiếu vào, sự ấm áp làm người ta lười biếng. Máy tính khởi động xong, Cố Hi Chi đặt ly trà nghi ngút khói xuống bàn, đầu ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.
Tìm tên Lý Tư Gia Lệ, một loạt tin tức hiện ra ngay sau đó. Cố Hi Chi chăm chú xem lướt qua nội dung trên màn hình, con ngươi đen kịt chăm chú mà sáng lên lấp loá.
Mấy năm trước, mọi người nói Lý Tư Gia Lệ là một nữ đạo diễn nổi danh, với phong cách quái dị số một. Nhưng cách một năm rưỡi trước, bà nhận được một giải thưởng quốc tế làm mọi người phải chú ý. Ở trong nước, bà có được địa vị rất vinh dự, khiến các đạo diễn khác theo không kịp.
Từ khi nhận thưởng, bà không quay phim mới nữa, nên lần này tin tức quay phim vừa lan ra, giới truyền thông liền xì xào với khí thế ngất trời.
Tin tức có rất nhiều, Cố Hi Chi xem qua từng nội dung, tầm mắt dần dần dừng lại trên một hình ảnh.
Lương Oanh hài lòng chơi với chó con, ngẩng đầu thoáng nhìn thì bắt gặp Cố Hi Chi đang chăm chú suy nghĩ. Cô bé lại ôm con chó đi tới bên người nàng rồi chỉ trỏ huyệt Thái Dương, "Chị đang suy nghĩ âm mưu chuyện gì?!"
Cố Hi Chi phủi tay cô bé ra, "Nhóc con đừng có nhiều chuyện."
"Cái gì mà nhóc con." Lương Oanh mất hứng nói, "Em thông minh và tình cảm hơn người trưởng thành rất nhiều nha."
"Đi chỗ khác chơi." Cố Hi Chi vẫn không để ý tới cô bé, nàng mở tiêu đề trong máy tính ra.
Tin tức dùng hình thức đàm thoại, từ trên xuống dưới càng có thể lĩnh hội được thâm ý của Lý Tư Gia Lệ. Cố Hi Chi xem lướt qua một lần, lại liếc mắt nhìn Lương Oanh cũng đang tập trung kế bên.
Lương Oanh thấy nàng đang nhìn mình, ngẩng đầu chống cằm đánh giá nàng, "Chị muốn đóng phim hả."
"Không."
"Đó là đề tài đồng tính luyến ái đó."
"Vậy thì càng không muốn."
"Thế nhưng bộ phim công khai tuyển diễn viên trên toàn quốc kìa."
Cố Hi Chi sâu sắc liếc nhìn cô bé, dáng vẻ mặc kệ. Nàng bắt lấy khuôn mặt của cô bé nhìn thẳng vào chính mình, "Tôi nói rồi." lớn tiếng nói, "Không đóng."
"Không đóng thì không đóng, làm gì bóp mặt em vậy." Lương Oanh mất hứng kéo tay nàng ra, "Em còn lớn nữa đó, sẽ bị chị làm xấu xí mất."
"Yên tâm, em xấu hay đẹp cũng không có ai thèm đâu." Cố Hi Chi đứng lên cầm điện thoại trên giá gỗ, "Tôi điện cho chị Bạc, bé ngoan ở đây chơi đừng nghịch nhé."
"Hứ." Lương Oanh xoay người chín mươi độ, không thèm nhìn nàng.
Cố Hi Chi cầm điện thoại đi vào phòng.
Hai năm qua, Bạc Nhất Thanh hầu như không lộ diện trong giới giải trí, hai năm trước, thân thể cô không tốt lắm. Sau khi kết thúc hợp đồng ba năm với Mỹ Gia, cô cũng không ký thêm nữa, mà đi cùng một phú thương người Malaysia. Bởi vì có bệnh ở động mạch vành, nên mỗi ngày Cố Hi Chi đều gọi một cú điện thoại căn dặn cô đừng làm gì quá sức. Dường như cô nàng cũng rất nghe lời, bất luận nàng nói gì, cô đều sẽ vâng theo.
Ở chỗ của cô, tất cả dường như rất dễ dàng, chỉ có mỗi mình nàng cảm thấy khó khăn.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Cố Hi Chi lại lấy danh thiếp khác ra bấm tiếp một dãy số. Ấn xong điện thoại, Cố Hi Chi lặng lẽ nhìn giàn hoa đang nở trên bệ cửa sổ, "Ba mươi vạn mua tất cả tư liệu của Lý Tư Gia Lệ, đồng ý thì ngày kia trả tiền."
"Một phần cũng không hơn đâu, không làm thì đổi người khác."
"Tốt lắm, sáng ngày mốt, tôi muốn nhìn thấy mọi thứ trước mười giờ."
Cúp điện thoại, Cố Hi Chi quay đầu lại nhìn Lương Oanh và con chó đang ngồi trước máy vi tính. Nàng đứng tại chỗ đăm chiêu, thật lâu không có động tác gì.
Hôm sau.
Sương mù dày đặc che phủ khắp thành phố, rất ít xe chạy trên đường dưới bầu không khí mới mẻ.
Lương Oanh bị đánh thức vào sáng sớm đang ngồi sau xe ngủ tiếp. Cố Hi Chi ngồi kế bên tài xế, tay cầm vé máy bay cùng điện thoại di động.
Chỉ chốc lát sau tiếng điện thoại vang lên, Cố Hi Chi tiếp cú điện thoại rồi nói, "Hiện tại tôi đang đến sân bay, sẽ nhanh chóng về nước, không cần tới đón tôi đâu. Tôi đi chung Anda tiên sinh."
"Buổi tối không rảnh, Anda tiên sinh và chị Lương giúp tôi hẹn các đạo diễn trong lễ hội rồi."
"Trước tiên ở lại khách sạn, hai ngày nữa tôi sẽ đi gặp mọi người bàn bạc."
"Tôi còn có một việc muốn nhờ." Cố Hi Chi xem lịch ngày vừa nói, "Tôi muốn gặp Lam tiểu thư một lần."
"Tốt lắm, ngày mai gặp."
Sau khi xuống xe, Lương Oanh cũng không còn buồn ngủ, dọc đường không ngừng muốn ăn muốn uống. Tình huống như thế kéo dài đến khi Cố Hi Chi giao cô bé về tay Anda. Vất vả ngoan được một lúc, sau khi lên máy bay, Lương Oanh lại luân phiên đùa giỡn tiếp, thuận tiện lừa lấy đồ ăn vặt.
Thời gian trên máy bay quá nhanh, sau khi xuống máy bay, Cố Hi Chi cùng hai người bắt taxi. Tài xế taxi là một chàng thanh niên, mới vừa lên xe không bao lâu đã liên tục nhìn chằm chằm Cố Hi Chi trong kính chiếu hậu.
Gần hai năm rất ít lộ diện trong nước, nay nàng lại đeo kính đen, kiểu tóc cũng biến hóa lớn. Cố Hi Chi đúng là một chút cũng không tin có người nhận ra mình, nên dù đối phương nhìn thế nào, nàng đều vô cùng thản nhiên.
Đến nơi Anda trả tiền, tài xế nhận tiền xong mới hướng về ghế sau xe Cố Hi Chi nói, "Người đẹp, có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Tôi có vài anh em rất soái, tôi thấy rất hợp với cô. Cô biết không, người đó có cả một gia tài đó, đúng rồi, anh ta có bảy gian nhà, chỉ cần cô theo anh ta..."
"Xin lỗi." Cố Hi Chi ngẩng đầu lên mỉm cười, "Cảm ơn anh, nhưng tôi có bạn trai rồi."
"Đúng vậy, chị ấy có bạn trai rồi." Lương Oanh nắm tay của nàng nhếch môi hướng về tài xế cười, "Là anh trai của tôi đó."
Mặt tài xế co giật chốc lát, "Vậy thì thật là Lương Sơn Bá không ở cùng Chúc Anh Đài làm người ta tiếc hận."
Sau khi xuống xe, ba người đi thẳng đến phòng làm việc của Anda. Cách một tầng đều có cửa sổ thủy tinh, nơi cao nhất có cảnh quang khiến người ta hưng phấn.
Do trong phòng có công nhân đang làm việc, Cố Hi Chi cố ý bước chậm chân, nhưng sau khi đẩy cửa ra vẫn bị giọng nữ trong đó doạ sợ.
"Các người thật sự sẽ chọn người A hả? không lên được tông C, "Lo sợ" tùm lum, khí tức bất ổn, hơi thì không đủ, không biết hát thì tới đây làm gì? Chỗ của tôi không có nhận bình hoa di động!"
Người đang nói chuyện chính là người đại diện cũ của Lương Huyên - Hạ Kiều. Do Lương Huyên không hát, nên công tác trọng tâm cũng dời đi. Tuy cô nghiêm khắc có tiếng trong giới giải trí, nhưng có thể một tay tạo ra Lương Huyên thì địa vị của cô không thể so với người thường được.
Cô gái trẻ đang chờ trong phòng thu âm nghe được giọng của Hạ Kiều liền đổ mồ hôi lạnh, ngay cả thầy ghi âm cũng không biết có nên tiếp tục hay không. Anda nhìn thấy tình huống như thế bèn nói với Hạ Kiều, "Tôi đến xem thử, cô nghỉ trước tí đi."
Hạ Kiều lúc này mới phát hiện cửa có người, nhưng cũng không nhiều lời. Cô lạnh mặt đi tới một bên khu nghỉ ngơi uống cà phê.
Cố Hi Chi cũng không muốn chờ tiếp trong phòng thu âm, nàng nắm tay Lương Oanh đi tới sát vách ngồi.
Trong khi chờ đợi kết quả, đa số các cô gái trẻ ngồi nói chuyện phím trong phòng, hiển nhiên cũng không chú ý ai đi vào. Cố Hi Chi kéo Lương Oanh ngồi xuống sofa, ra hiệu cô bé yên lặng chờ đợi không nên nói chuyện lung tung.
Trong phòng, mấy cô gái trẻ tuổi đang tán gẫu toàn mặc trang phục màu mè đang thịnh hành. Lúc đang nghỉ ngơi, trên TV phát một đoạn nhạc khá phổ biến gần đây, một người trong bọn họ lên tiếng, "Ái chà, tôi thích bài hát này nhất nè."
Trên TV, nữ MC nói: "Tuần trước, bộ phim "Sĩ Nữ" của đạo diễn Khương Đồ đã khởi chiếu trên các rạp. Mọi người đều biết, bộ phim này tập hợp ảnh đế, ảnh hậu danh tiếng và đang nắm giữ ưu thế trong phòng bán vé. Ngoại trừ các cảnh quay lớn có vũ đạo tinh tế, nhạc phim "Trường An loạn" cũng nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ. Bài hát này được nhạc sĩ kiêm ca sĩ Đồng Vũ thể hiện, có thể nói trong một đêm liền nổi tiếng, đồng thời được các tiền bối nhất trí khen ngợi..."
Lúc này, hình ảnh chiếu đến thần tượng âm nhạc Lương Huyên. MC cầm micro phỏng vấn cô có nghe qua bài "Trường An loạn" chưa. Lương Huyên bảo mình nghe rồi, đồng thời cô còn tán dương giai điệu ca khúc rất có mùi vị, câu từ cũng rất hay.
Màn hình lóe lên một cái, hình ảnh chiếu một người khác, các cô gái trong phòng nghỉ nhất thời có vẻ đã tìm thấy chủ đề.
Trên màn ảnh, MC vẫn phỏng vấn vị minh tinh này về ca khúc "Trường An loạn", người xuất hiện trên TV là một trong những người rất đặc biệt trong giới điện ảnh.
Người này từng đoạt rất nhiều giải thưởng nhưng lại rất khó mời cô đóng phim. Cô không hát, không quay show nghệ sĩ, cũng không dùng blog. Cô quay quảng cáo, nhưng chỉ quay quảng cáo công ích, nay tình cờ nhận phỏng vấn, cũng chỉ do sự nghiệp tuyên truyền từ thiện. Tuy gần đây lộ diện không nhiều, nhưng cô rất hot, nhân khí mạnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy cô vẫn luôn nổi tiếng như xưa.
Nếu nhất định phải có lý do khiến cô nổi tiếng đến vậy, thì có thể do ai cũng yêu thích và hưởng thức cái đẹp. Sâu hơn một tí, có thể nói tướng mạo và tài năng của cô luôn nuôi dưỡng danh tiếng. Sau tất cả, duy người này có dung mạo xinh đẹp, tài năng và có đức hạnh hoàn hảo.
Khúc Hi Chi nổi tiếng rất nhiều năm, nhưng khái niệm gương mặt có tỉ lệ vàng này bị đưa ra đằng sau. Mọi người dần dần biết rõ "Tam đình - Ngũ nhãn", "Tứ cao - Tam đê" (*) là thế nào. Khái niệm này là điển hình cho cái đẹp. Trong tất cả phụ nữ trong showbiz thời nay, ngoại trừ cô ra thì cũng chỉ có đệ nhất mỹ nữ Jessica Ara trong giới thời trang đạt chuẩn.
(*) "Tam đình ngũ nhãn": trán bằng, ánh mắt sâu sắc kiên định, mũi cao thẳng tắp, khuôn mặt thon nhỏ.
"Tứ cao – tam đê": vóc dáng xinh đẹp.
Một câu danh ngôn nổi tiếng của Plutarch có nói: những thành tựu hiển hách nhất không nhất thiết đại diện cho những người có đạo đức hay tài giỏi, mà thường biểu thị qua một việc rất nhỏ, một câu nói hoặc một trò cười... Càng có thể biểu hiện rõ tính cách của nhân vật.
Trong thời đại truyền thông hoạt động mạnh mẽ hiện nay, nhiều minh tinh ưu tú rất biết cách gây tranh cãi để nổi bật. Huống chi ẩn sâu trong showbiz còn có vô số ảnh đế và ảnh hậu dùng chiêu này. Những gì bạn thấy có thể chỉ là thứ họ muốn diễn cho bạn xem thôi.
Thế nhưng có rất ít minh tinh như Khúc Hi Chi có danh tiếng tốt như thế. Trừ việc cô thường dìu dắt người mới và rất được yêu mến, ngoại trừ vẻ đẹp được mọi người khen ngợi, khi nhắc đến Khúc Hi Chi, ai cũng đều rất tự hào và yêu quý cô, dù cô là đối thủ cạnh tranh của họ.
Trong phòng nghỉ, TV chiếu Khúc Hi Chi đang tham dự một bữa tiệc từ thiện giúp nạn nhân bị thiên tai. Trên màn hình, cô mặc trang phục rất tinh xảo, chiếc quần dài màu đen được cắt may khéo léo. Kỳ thực đó chỉ là kiểu dáng và màu sắc đơn giản, nhưng vóc người mảnh mai đầy khí chất của cô khiến người ta cảm thấy rất tao nhã. Nó dễ dàng làm người khác nghĩ đến một quý cô trong xã hội thượng lưu được giáo dưỡng rất tốt, thuộc tầng lớp danh môn quý tộc.
Do MC có chút bối rối, lúc được phỏng vấn, cô chậm rãi nghiêng mặt sang một bên. Khuôn mặt thanh tú, cảm xúc lắng đọng và khí chất điềm đạm rất phù hợp. Tuy góc quay thay đổi hơn phân nửa, nhưng bất luận quay góc nào thì khuôn mặt nghiêng của cô đều xinh đẹp lạ thường.
MC hỏi cô đã nghe "Trường An loạn" chưa, cô bảo chưa kịp nghe nhưng sẽ nghe. MC lại hỏi cô có nghe "Đồng Vũ" chưa, cô trả lời đương nhiên đã nghe qua.
Thời điểm cô trả lời phỏng vấn, gương mặt vẫn mang theo nụ cười thanh đạm, chỉ là trong đôi mắt có chút đạm bạc, như có một tầng sương mù nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy vừa nghiêm trang lại vừa xa cách.
Điểm kỳ quái nhất là: cả người cô rõ ràng rất ôn nhu, bên trong lại có cảm giác lành lạnh, nhưng do khuôn mặt cô quá đẹp, tình cờ thoáng nhìn sẽ khiến người khác cảm thấy đẹp đến ma mị.
Màn ảnh biến mất rồi chuyển sang kênh khác, mấy cô gái trẻ trong phòng nghỉ bắt đầu bàn tán.
Một cô gái cao to lên tiếng: "Tôi nghe nói Khúc Hi Chi không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, bất luận nam nữ, bị bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng."
"Thật không? Lần đầu tôi nghe nói đó."
"Có bệnh sạch sẽ cũng không có gì, chỉ sợ có người không có bệnh sạch sẽ cũng chẳng thèm để ý đến người mới như chúng ta thôi. Cả ngày ra vẻ cao cao tại thượng, bản thân đoạt giải Oscar nên không giống người khác."
"Người tốt luôn được báo đáp mà. Tôi nghe bạn tôi bảo là đầu năm sau Khúc Hi Chi sẽ đính hôn với Trầm Nhã tiên sinh, mọi người đều rất vui mừng a."
"Oa, thiệt hả? Trầm Nhã chuẩn soái ca nha."
"Trầm Nhã là ai?"
"Có phải cô đang học nhạc không đó?! Trầm Nhã là nghệ sĩ violon nổi tiếng cả nước này á!"
"Trời, tôi hát thôi chứ không có nghe đàn violon."
...
Các cô gái còn líu ra líu ríu, Lương Oanh khinh bỉ nhìn họ một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với Cố Hi Chi, "Mấy người này thực sự ngu ngốc, Tiểu Khúc rõ ràng là bồ của Tiểu Chung mà, Trầm Nhã chỉ là con pháo thí."
Tầm mắt của Cố Hi Chi rời khỏi TV, nàng nhìn người tinh quái kế bên rồi lại kéo lỗ tai cô bé, "Sao mà em biết được?!."
Lương Oanh bất mãn vuốt tai, còn nói, "Em là ai chứ! Mẹ em nói Chung Lâm Dư tranh giành tình yêu với Chung Lâm San, sau đó chị ta đã đoạn tuyệt quan hệ chị em với Chung Lâm San, nên mẹ mới biết chuyện này. Có điều Tiểu Khúc không có lỗi, những người liên quan tới chuyện này cũng không thể trách chị ấy được, không thì chuyện sẽ loạn lên mất."
"Ồ." Cố Hi Chi chỉ gật đầu,
Lương Oanh quan sát vẻ mặt của nàng một lúc, rồi lại sờ cằm suy nghĩ, "Người khác biết chuyện này đều rất kinh ngạc, chị không kinh ngạc sao?"
Cố Hi Chi nhún nhún vai, "Tiểu Khúc một mực chung tình với Jessica Ara, tôi cũng có nghe rồi."
"Ồ." Lương Oanh gật gù, lại híp mắt nhìn nàng chằm chằm, "Vừa nãy Tiểu Khúc xuất hiện trên TV, chị xem rất chăm chú, có phải chị cảm thấy chị ấy rất đẹp?"
"Không có."
"Vậy thì là đố kị với người ta rồi."
"Cũng không phải."
"Vậy là chị ghét chị ấy." Lương Oanh ra vẻ khôn khéo, "Em nghe nói, hai người các chị lúc mới vào nghề đã bất hòa."
"Chuyện này lại càng không đúng."
Cố Hi Chi thở dài.
Khúc Hi Chi, chỉ cần nghĩ đến cái tên này, nàng lập tức sẽ cảm thấy có vô số vầng sáng vây quanh cô. Cô dịu dàng, tao nhã, trí tuệ, chân thành. Cô là một minh tinh, đối với rất nhiều người, cô là một nữ thần.
Tại sao nàng lại... ghét cô được đây.
Cô vốn tốt như vậy...
Còn nàng chỗ nào cũng không tốt.