Lọc Truyện

Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 332

Vụn thủy tinh lấy ra tương đối dễ, kẹp vào là ra, nhưng ngược lại những miếng vừa nhỏ vừa dài kia không chỉ khó tìm mà cắm rất sâu.

Rất rất đau.

Nhưng Nam Khuê cảm thấy chút đau đớn này không thể sánh bằng sự đau đớn khi cô bị tai nạn xe được.

Cô cắn răng, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không để mình la lên.

Nhưng cô càng như vậy Lục Kiến Thành càng đau lòng hơn.

Anh ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Nam Khuê: “Đau thì kêu ra đi, kêu lên có thể sẽ khá hơn.”

Nam Khuê lắc đầu: “Nếu như kêu lên có thể không đau thì chắc chắn tôi sẽ kêu, nhưng kêu lên đâu có ích lợi gì đâu? Vẫn đau, cũng không đỡ, đó cũng không phải chuyện quan trọng.

Cô cũng không tiếp tục muốn làm những chuyện tốn công nữa.

“Còn một chút vụn pha lê cắm hơi sâu, em nhịn một chút.” Lục Kiến Thành dịu dàng an ủi.

Nam Khuê chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không trả lời anh dù chỉ một chữ.

Lúc cơn đau truyền đến, hai tay cô nắm lấy ga giường, cau mày, cắn chặt môi.

Đúng là không kêu lên một tiếng nào.

Sau khi vụn thủy tinh được lấy ra, trên trán cô đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng ướt một mảng lớn do quá đau đớn.

Lấy xong vụn thủy tinh, Lục Kiến Thành ngồi bên cạnh bôi thuốc lên chân cho cô, sau đó băng lại.

Nhìn băng vải dày được quấn trên chân, Nam Khuê có chút ngẩn người, nhưng cô nhanh chóng thu ánh mắt lại: “Cảm ơn anh!”

Cô rất rõ cái gì là ân oán cái gì không.

Nếu anh đã giúp cô băng bó vết thương thì cô nói lời cảm ơn cũng là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa sau này cô cũng nên khách khí rõ ràng như thế này với anh, không thể như trước đây được nữa.

Sau khi Nam Khuê nằm trên giường, Lục Kiến Thành ngồi bên cạnh chăm sóc cô.

“Khát nước không? Em muốn uống nước không?” Anh hỏi.

Nam Khuê lắc đầu.

“Đói bụng không? Em muốn ăn gì không, anh cho người đi chuẩn bị.”

Nam Khuê vẫn lắc đầu như cũ.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được.

Khi Lục Kiến Thành tưởng Nam Khuê sẽ không nói gì, sẽ mãi giữ yên lặng thì cô đột nhiên lên tiếng.

“Lục Kiến Thành?”

Nghe thấy giọng cô, Lục Kiến Thành có chút kích động: “Có phải em đói rồi không?”

Nam Khuê lắc đầu, bình tĩnh nói: “Có lời tôi nghĩ tôi nên nghiêm túc nói với anh.”

“Được, em nói đi.”

“Chúng ta ly hôn đi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT