Lọc Truyện

Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 913

Bà ta còn đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mặc kệ là tư thái hay khí chất đều bị Vân Thư đáng gục.

Nhận ra điều này, Hạ Nhu lại càng tức giận.

Thực lòng mà nói, năm đó bà ta cũng từng tự hỏi: Lục Minh Bác, người đàn ông có mắt nhìn cao đó, đã cưới được một cô vợ xinh đẹp tuyệt trần, sao lại còn nhìn trúng bà ta chứ?

Và câu hỏi đó đến tận bây giờ bà ta cũng chưa giải đáp được.

Nhưng mà những điều này không còn quan trọng nữa.

Lạnh lùng liếc nhìn Hạ Nhu, Vân Thư bước tới sô pha ngồi xuống, đồng thời nhìn Hạ Nhu: “Có phải lâu rồi tôi không đến tìm cô nên cô đã quên danh phận của mình, quên mất mình là ai rồi đúng không?”

“Hoặc là cô thấy mình sống quá an ổn nên muốn chút sóng gió đúng không.”

Hạ Nhu bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Chị à, chị nghĩ nghiêm trọng thái quá rồi, em chỉ là nắm lấy quyền lợi hợp lý của mình mà thôi.”

“Chị sao?” Vân Thư nhếch mép, ánh mắt sắc bén liếc bà ta: “Gọi ai là chị thế? Tôi không có đứa em gái không biết liêm sỉ như vậy.”

“Quyền lợi sao? Tôi nghĩ có người không biết liêm sỉ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình mới đúng.”

“Lục phu nhân, chị nói vậy khó nghe quá, mặc dù tôi có lỗi với chị, nhưng bọn trẻ vô tội, mấy năm nay vì muốn chị vui vẻ, muốn chị thoải mái nên tôi và Dạ Bạch vẫn luôn trốn ở nước ngoài, chịu không ít khổ sở.”

“Tôi yêu Minh Bác, cho nên tôi có thể không tranh giành gì. Nhưng Dạ Bạch cũng là cốt nhục của ông ấy, cũng là một phần của nhà họ Lục, thằng bé có tư cách kế thừa tài sản nhà họ Lục.”

Vân Thư chậm rãi nhìn bà ta: “Vậy thì cô đúng là không tự mình biết mình, Quý Dạ Bạch sao có thể tính là con nhà họ Lục được, chỉ là con ngoài dã thú thôi, cha và Lục Minh Bác chưa từng thừa nhận thân phận của nó.”

“Còn cô, càng không có tư cách ngồi vào bàn cơm nhà họ Lục.”

“Hạ Nhu, cô nhớ cho kỹ, sở dĩ mấy năm nay tôi không đi tìm cô là vì cảm thấy cô đối với tôi cũng chỉ như một con kiến thôi, căn bản không đáng uy hiếp. Nếu cô an phận thủ thường, tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng nếu cô cứ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình thì đừng trách tôi lòng dạ tàn nhẫn.”

Hạ Nhu bóp chặt tay mình, vì dùng sức nên tay đỏ như muốn chảy máu ra.

Cắn môi, bà ta cố gắng nhẫn nhịn.

Nhiều năm trôi qua, điều bà ta ghét nhất chính là tính khí tự cao tự đại, tự cho mình là đúng của Vân Thư.

Nếu có thể, bà ta tình nguyện sẽ cùng Vân Thư đánh nhau một trận tranh Lục Minh Bác, nhưng Vân Thư không làm vậy, bà hoàn toàn không tranh gì hết.

Càng như vậy, bà ta càng tức giận.

Mỗi lần như vậy, người phụ nữ này đều xa cách, lạnh lùng vô cảm, lúc nào cũng giữ bộ dạng lạnh băng tuyệt tình, hận không thể đạp bà ta xuống đất.

Hơn nữa, đây cũng là điều bà ta hận nhất.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT