Lục Thiên Hoành cười khổ “muốn đày Lục Thiên Hoành ra chiến trường Trung Đông sao? Lục Dận Diễn ơi là Lục Dận Diễn, ông vì đứa cháu ngoại mà đẩy con trai ruột của mình vào đường chết thật sao?”
Lục Thiên Hoành đắm mình xuống bờ cát, sóng từng hồi xô đẩy tung tăng…mỗi lần con sóng ập vào bờ, nó giống như ai đó đã mang vô số thùng nước to tạt vào mặt anh. Vạn vì sao đêm soi rọi xuống mặt biển…tựa như những viên kim cương lấp lánh.
‘Tại sao? Tại sao? Lục Dận Diễn, tại sao ông lại thiên vị đến như vậy? Bao nhiêu năm qua ông có bao giờ quan tâm đến Lục Thiên Hoành tôi không? Ông nuôi tôi chỉ vì trách nhiệm của người làm cha, tôi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của tình thân!’
Lục Dận Diễn nép vào gốc cây cách đó không xa, nghe thấy những lời oán trách vừa rồi của Lục Thiên Hoành mà lòng ông đau như ai cắt “đúng vậy, chỉ vì chủ nghĩa hoàn hảo trong lòng ông quá cao…nên ông luôn lạnh lùng và nghiêm khắc với con trai của mình, nó chưa từng có được một tuổi thơ đẹp đẽ như bao người khác…tuổi thơ của nó chỉ có súng và những ngày dài thao luyện khắc nghiệt giữa rừng Amazon”.
Nước mắt Lục Dận Diễn lăn dài “Ba xin lỗi con, Thiên Hoành!”
Lòng đau đớn, bùi ngùi…Lục Dận Diễn bước lê thê trên bờ cát dài…biển càng về đêm càng lạnh buốt vì những cơn gió kéo ùa về, tiếng sóng rì rào văng vẳng bên tai, từng ngọn sóng lăn tăn đuổi nhau vào bờ rồi dạt ra khơi.
………………
*Cậu đến rồi à?
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn, thấy Baron đang ngồi ghi chép.
Baron đặt cây viết trên tay xuống bàn rồi khẽ thở dài!
“Ngài tiến sĩ gọi tôi đến có việc gì?”
‘Cậu ngồi đi…’
Thẩm Cảnh Liên đen mặt và anh lại rất căm ghét câu này!
Baron giật giật mi mắt, ông biết mình trót lỡ miệng “cậu đừng để trong lòng, thói quen của tôi thôi”.
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, mặt anh cũng không biểu hiện chút cảm xúc dư thừa nào. Khiến cho người đối diện không biết anh đang vui hay buồn.
*Để tôi giúp cậu kiểm tra đôi chân, nếu có thể thì tuần sau chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật.
“Được!”
Baron nheo mắt, lòng thầm nghĩ "tên khốn Thẩm Cảnh Liên này…một câu cảm ơn cũng không có, thua cả con trai hắn. Ông chợt nhớ đến khuôn mặt bánh bao của Trang Thiên Tích và còn ngoan ngoãn lễ phép.
*Haiz…Thẩm nhị thiếu gia cậu chỉ đáng xách giày cho Trang Thiên Tích.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt!
*Cậu nên xin học lại mầm non đi…
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt “vào vấn đề chính đi, tôi đang rất bận!”
*Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu.
Baron chán ngán thở dài rồi khẽ lên tiếng “Cô Tinh có lẽ sẽ không thể tỉnh lại được nữa!”
Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay “tôi không cần biết, ngài tiến sĩ phải cứu sống bà ta”.
Baron nhíu mày “nhưng loại độc mà Cô Tinh trúng phải là manchineel…loại này kịch độc, hoàn toàn không thể nào sống sót khi trúng phải!”
“Tôi không cần biết! Ngài có biết không…cái thứ chạm vào là chết người đó, bà ta đã dùng cho con trai của tôi. Nếu không phải thằng bé may mắn thì đã thành oan hồn dưới tay bà ta rồi”.
Baron nghe qua thì tinh thần hoàn toàn chấn động “cậu bảo sao?”
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng “bà ta đã lén vào phòng Tích nhi và muốn giết chết thằng bé bằng cái thứ mà bà ta đang trúng phải đó!”
Baron một lần nữa thở dài, ông thật sự rất thất vọng về đứa học trò mà mình yêu thương nhất.
“Ngài nhất định phải cứu sống Cô Tinh, mạng bà ta phải thuộc về Thẩm Cảnh Liên!”
Baron nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu “tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người, nhưng có tỉnh lại hay không thì tôi không hứa trước được!”
“Tôi không cần biết, tôi chỉ cần Cô Tinh”.
*Trước tiên thì phải làm phẫu thuật đôi chân của cậu đã.
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, chỉ lăn xe trở về.