Cảnh vật càng về khuya càng tĩnh lặng, tiếng ồn ào trên phố đã dần tắt, thỉnh thoảng đâu đó vài tiếng còi xe bíp bíp lướt qua…có lẽ là của bọn cậu ấm cô chiêu, chuyên đi sớm về muộn.
Thẩm Cảnh Liên ngồi trầm tư một lúc rồi lăn xe ra ban công. Anh cầm lấy ống nhòm và đưa lên nhìn sang dãy phố đối diện, vừa hay anh nhìn thấy được Lục Thiên Hoành ung dung bước ra từ phòng Cô Tinh.
Thẩm Cảnh Liên đêm nay cũng lại một đêm mất ngủ. Anh luôn trằn trọc suy tư, con trai anh đang từng giây từng phút cận kề với cái chết.
//Thẩm nhị thiếu gia!
Thẩm Cảnh Liên buông ống nhòm xuống và khẽ hỏi người đàn ông đang bước về phía mình “thế nào rồi?”
//Thẩm nhị thiếu gia, Lục Thiên Hoành vừa rời khỏi Dinh Thự của ngài Công Tước Không bao lâu.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “tôi biết rồi!”
//Vậy tôi xin phép được đi trước.
“Được rồi, cứ làm việc của mình đi!”
Reng…
Thẩm Cảnh Liên nhanh tay vuốt nhẹ màn hình “alô!”
‘Thẩm Cảnh Liên có phải không?’
“Chính là tôi!”
‘Là tôi đây, Baron đây!’
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “tên tiến sĩ mọt sách này sao lại gọi cho mình giờ này vậy chứ?”
‘Alô, cậu có tiện nghe máy không?’
"Tôi đang nghe đây, ngài tiến sĩ có gì muốn nói với tôi sao?
‘Sáng mai cậu có thể ghé qua chỗ tôi một chuyến, có được không?’
“Được!”
Thẩm Cảnh Liên biết Baron muốn gặp mình để trao đổi về vấn đề của Trang Thiên Tích, anh không cần suy nghĩ mà đã đồng ý ngay.
………………
‘Cậu đến rồi à? Sớm đến thế sao?’
Thẩm Cảnh Liên gãi gãi mũi “tôi không ngủ được, cũng rất nóng lòng”.
Baron đương nhiên hiểu được nỗi lòng cúa Thẩm Cảnh Liên, bao nhiêu nỗi lo âu đều đã hiện rõ lên nét mặt.
“Ngài tiến hẹn gặp tôi là có việc gì?”
‘Tôi có hai việc quan trọng muốn nói với cậu, trước tiên thì tôi nói về vấn đề của Trang Thiên Tích’.
Thẩm Cảnh Liên ngồi chăm chú lắng nghe!
‘Tôi đã tìm được cách giải chất độc trong người Trang Thiên Tích’.
Thẩm Cảnh Liên thấy trong lòng vui không tả xiết, anh nhanh miệng lên tiếng “là thật sao?”
Baron gật đầu!
“Vậy thì tốt rồi!”
Baron lắc đầu “không tốt chút nào”
“Tại sao vậy?”
‘Điều quan trọng nhất vẫn là điều tôi chuẩn bị nói với cậu đây!’
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì?”
'Ừm…có chuyện này rất nghiêm trọng và tôi cũng cần cậu giúp đỡ".
“Ngài nói ra đi, giúp được thì tôi sẽ giúp!”
‘Tôi phát hiện ra, gần đây…như có ai đó muốn nhúng tay vào việc cứu Trang Thiên Tích!’
“Là sao?”
Baron nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi thở dài “ý tôi là có kẻ đang cản trở tôi cứu Trang Thiên Tích”.
Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay, đương nhiên anh biết điều đó nên mới bảo Tạ Tân cho người âm thầm bảo vệ con trai mình.
“Tiến sĩ Baron, vậy ngài muốn tôi giúp như thế nào đây?”
Baron ôn tồn lên tiếng “tôi biết cậu là người có tiền, có quyền…có thế. Vậy nên tôi muốn cậu đưa Trang Thiên Tích về nước và thông cáo trước mọi người…thằng bé không còn cứu được, chỉ có như vậy thì tôi mới có thời gian để chế ra chất giải độc. Khi nào thành công thì tôi sẽ tự đích thân mang đến đến Hoa Hạ!”
“Được! Tôi đồng ý với ngài”
'Vậy tôi sẽ tiêm cho cậu bé một liều thuốc để tránh chết não!"
“Làm phiền ngài Baron rồi”.
‘Đó là trách nhiệm của người làm bác sĩ, cậu không cần phải cảm ơn’.
Thẩm Cảnh Liên gật đầu!
Baron thật sự rất khó chịu trong lòng, vì ông đoán chắc là Cô Tinh đã ra tay. Học trò mà ông nuôi dạy lại là thứ hại người. Điều đó luôn làm cho ông ray rứt.
“Vậy tôi trở về sắp xếp”
‘Được, cậu sắp xếp đi! Bao giờ có thể về nước thì cho tôi biết!’