//Trang tiểu thư, phu nhân mời cô xuống nhà ăn sáng!
Trang Điềm Điềm khẽ cười và nói “cảm ơn!”
Vừa xuống phòng ăn, đã thấy đông đủ người, khung cảnh rất quen thuộc với cô, hơn năm năm rồi nhưng mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Cô khá bất ngờ khi thấy Thẩm Cảnh Thiên ngồi bên cạnh Thẩm Cảnh Liên, cô nhận ra Thẩm Cảnh Thiên, người đàn ông đã mang danh chú rể đến Trang gia đón cô…giờ thì cô mới ngộ ra được mọi việc.
Thẩm phu nhân thì vẫn với vẻ mặt lạnh lùng ấy, bà phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm lên người Trang Điềm Điềm.
“Điềm Điềm, ăn sáng thôi em”
Vừa nói anh vừa gắp thức ăn cho vào chén cô, một cách ân cần.
Nhiễu Như, như có đến trăm nghìn nỗi oan ức, nước mắt lưng tròng.
Thẩm phu nhân thấy con dâu của mình bị uất ức thì tức giận gác đũa.
“Mẹ no rồi à?”
Thẩm phu nhân há hốc mồm “cái thằng nhóc vô lương tâm này…”
……………
Buổi tối!
Sau giờ cơm tối, Trang Điềm Điềm muốn ra ngoài hóng mát. Vừa đến cầu thang đã chạm mặt Thẩm phu nhân. Bà liền đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
- Chào buổi tối Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân không thèm để tâm đến lời chào hỏi kia.
Bước xuống được vài bậc thang, Trang Điềm Điềm bỗng dưng bị ai đó nắm chặt tay.
“Cẩn thận!”
Cùng lúc, Trang Điềm Điềm nhanh tay giữ chặt Thẩm phu nhân, một tay cô cố gắng bám chặt thành cầu thang.
Giọng trầm ấm của Thẩm Cảnh Liên vừa dứt, khiến Trang Điềm Điềm chợt tỉnh…lúc này cô mới ngộ ra được Thẩm phu nhân muốn giở trò, cô cười lạnh rồi khẽ lên tiếng thì thầm bên tai Thẩm phu nhân “Thẩm phu nhân, người muốn dùng khổ nhục kế à? Có diễn thì cũng phải để Trang Điềm Điềm tôi diễn”.
Thẩm phu nhân kinh ngạc nhìn Trang Điềm Điềm chằm chằm “cô…cô nói gì?”
Trang Điềm Điềm đỡ Thẩm phu nhân đứng vững và buông lỏng cánh tay để bản thân mình rơi xuống tự do.
Thẩm phu nhân vươn tay ra giữ Trang Điềm Điềm lại nhưng không kịp.
“Điềm Điềm…”
“Mẹ vừa làm gì vậy?”
*Cảnh Liên, mẹ không làm gì cả!
“Tận mắt con đã nhìn thấy, mẹ còn không thừa nhận?”
Thẩm phu nhân nhíu mày “chết tiệt, mình quá xem thường con ả ngốc đó rồi”.
“Con không ngờ là mẹ lại hành xử như thế, mẹ đã khiến con quá thất vọng!”
*Không phải vậy đâu Cảnh Liên, hãy cho mẹ được giải thích. Cảnh Liên, mẹ thật sự không làm gì cô ta cả.
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, anh lạnh giọng gọi Tạ Tân vào giúp anh đưa Trang Điềm Điềm đến bệnh viện.
………………
Đêm càng về khuya, cảnh vật càng thêm tĩnh lặng. Thẩm Cảnh Liên ngồi nhìn về giữa khoảng không mênh mông, lòng buồn không tả xiết…mẹ anh vẫn luôn có thành kiến với Trang Điềm Điềm, nói gì thì bà cũng là mẹ ruột của anh, người đã xẻ thịt sinh ra anh và vất vả nuôi anh khôn lớn, không có mẹ thì làm gì có anh.
Trầm tư suy nghĩ thật lâu, anh thong thả lăn xe về phòng bệnh để xem Trang Điềm Điềm đã tỉnh lại chưa. Cú ngã vừa nãy đã khiến cô bất tỉnh, dù bác sĩ có bảo không có gì đáng lo ngại nhưng anh vẫn không thể yên tâm.
…………
Nhìn Trang Điềm Điềm nằm trên giường bệnh, Thẩm Cảnh Liên khẽ thở dài “cô ấy vẫn mong manh như năm xưa!”
Anh đưa tay ra vuốt nhẹ lên trán cô và ghé mặt đến gần cô, trong cự ly gần như thế này, anh thấy cô càng xinh đẹp hơn…đôi môi như cánh hoa đào vừa hé nở, đôi mi dày như đôi cánh bướm. Anh mơn trớn vuốt nhẹ nhàng dọc theo sườn mặt cô, cảm giác mềm mại như em bé truyền đến bàn tay anh, càng khiến cho anh muốn sờ mãi không muốn dừng lại.
Trang Điềm Điềm cảm giác được có ai đó đang chạm vào mặt mình, cô từ từ mở mắt ra…
Đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai đầy nam tính của Thẩm Cảnh Liên, cô nhìn đến ngốc nghếch!
Anh cong môi cười và ôn tồn lên tiếng “anh biết mình rất đẹp trai, em không cần phải thể hiện sự thèm thuồng lộ liễu như vậy đâu”.
Trang Điềm Điềm há hốc mồm “cái gì mà thèm thuồng?”
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười nhưng không nhắc lại, anh lãng sang chuyện khác.
“Em thấy thế nào rồi?”
Trang Điềm Điềm nhìn xung quanh, thấy khung cảnh này thì đoán được mình đang ở bệnh viện. Cô đen mặt khi nhớ lại việc xảy ra giữa mình và mẹ của Cảnh Liên “hừ…mình lỗ vốn rồi, không ngờ đóng kịch lại thành ra thật…hại bản thân phải nhập viện rồi”.