'Không cần dong dài, tìm tôi có việc gì?
Thẩm Cảnh Liên cười cợt “đảo chủ có vẻ như rất khẩn trương thì phải!”
Lục Dận Diễn lạnh mặt “tôi đang rất bận, không có thời gian để tán dóc với Thẩm nhị thiếu gia đâu”.
Thẩm Cảnh Liên không đùa nữa, anh nghiêm túc nhìn Lục Dận Diễn “hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn cầu Tổng tư lệnh giúp đỡ!”
‘Cầu sao? Hắn thật sự rất có thành ý’.
“Ngài tổng tư lệnh sao vậy?”
‘Cậu cần tôi giúp gì?’
Thẩm Cảnh Liên gật đầu “tôi muốn Tổng tư lệnh giúp tôi xác thực dấu vân tay thực tế của một số người trên đảo”.
Lục Dận Diễn suy nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi “gồm những người nào?”
Thẩm Cảnh Liên cười cười “là phu nhân của Tổng tư lệnh và Phó tư lệnh!”
Lục Dận Diễn nhíu chặt mày “Cậu đùa gì thì cũng phải có chừng”.
“Tôi không đùa!”
‘Cậu xem người nhà họ Lục tôi là ai?’
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt “nếu như đã không muốn giúp thì thôi không cần phải giúp, Thẩm Cảnh Liên tôi tự có cách”.
‘Cậu…’
Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời đi, lòng anh thừa biết là Lục Dận Diễn sẽ từ chối nhưng vẫn đến đảo gặp ông. Anh lăn xe ra bãi biển, biển chiều nay lại vô cùng yên ả…chỉ có thuyền và biển cả mênh mông, lâu lâu mới có đàn hải âu bay lượn.
Thẩm Cảnh Liên ngồi ngắm biển thật lâu, cho đến khi mặt trời chìm nơi cửa biển, đâu đó xa xa là tiếng sóng biển xạc xào.
Cô Tinh cũng đang ngắm biển, vô tình đưa mắt nhìn quanh thì thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn thì không khỏi ngạc nhiên “sao cậu ta lại lên đảo chứ?”
Lưỡng lự một lúc, Cô Tinh quyết định đi đến chào hỏi Thẩm Cảnh Liên…
*Thẩm nhị thiếu gia có nhã hứng thế?
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng liếc mắt nhìn lên người Cô Tinh nhưng không lên tiếng.
*Thẩm thiếu gia khỏe không?
“Khỏe!”
Cảm nhận được khí lạnh trên người Thẩm Cảnh Liên, Cô Tinh thoáng thấy mình có cảm giác khó thở.
‘Không làm phiền cậu nữa Thẩm nhị thiếu gia!’
“Phiền? Không phải trước giờ Cô Tinh luôn làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi sao?”
*Thẩm thiếu gia nói như vậy là có ý gì?
Thẩm Cảnh Liên quét mắt lên người Cô Tinh thêm một lần nữa, rồi ánh mắt sắc lạnh kia chợt dừng lại ở đôi tay được đeo găng tay đen.
Cô Tinh chột dạ nên vội cho tay vào túi quần.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày và thầm nghĩ “phải chăng đôi bàn tay đó có vấn đề?”
‘Tôi bận rồi nên đi trước đây!’
“Sao vội quá vậy?”
*À, có rất nhiều chiến sĩ bị thương đang chờ tôi về trị thương.
“Vậy ta không làm phiền cô nữa!”
Cô Tinh lạnh mặt và trở về khu vực bệnh viện “Thẩm Cảnh Liên, cậu tốt nhất là đừng nên đuổi cùng giết tận…nếu không thì đừng trách Cô Tinh ta vô tình!”
…………
//Báo cáo Phó tư lệnh! Có Cô Tinh muốn gặp ngài.
‘Gặp ta làm gì?’
//Thuộc hạ không rõ!
‘Mời vào đi!’
Cô Tinh nhanh nhẹn tiến vào…
*Phó tư lệnh!
Lục Thiên Hoành nhìn Cô Tinh nhưng rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang hướng khác, vì ánh mắt kia quá dịu dàng nên khiến anh bối rối.
Khụ…khụ…“tìm ta có việc gì?”
Cô Tinh đưa mắt nhìn sang anh lính đang đứng “tôi muốn nói chuyện riêng với Phó tư lệnh!”
Anh lính hiểu được Cô Tinh muốn mời anh ra ngoài nên anh làm động tác chào kiểu quân đội, rồi rời đi…
Lục Thiên Hoành lạnh giọng lên tiếng “có gì muốn nói thì nói đi!”
*Thẩm Cảnh Liên đã lên đảo và muốn lấy mẫu vân tay của Phó tư lệnh.
Lục Thiên Hoành siết chặt tay “vậy à?”
*Phó tư lệnh có kế hoạch gì?
‘Kế hoạch sao?’
Cô Tinh gật đầu!
‘Không ngờ một người phụ nữ nổi tiếng không đua tranh danh lợi như Cô Tinh đây mà cũng chịu ra tay tương trợ cho Lục Thiên Hoành ta’.
Cô Tinh nghe Lục Thiên Hoành nói thế thì cười khổ “vì tôi không có sự lựa chọn tốt hơn!”
Lục Thiên Hoành nhíu mày “là ý gì?”
Cô Tinh chỉ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi rồi xoay người rời đi.
Lục Thiên Hoành nhìn theo bóng lưng Cô Tinh, lòng anh chợt xuất hiện một cảm xúc lạ.