Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người đàn ông ngồi dậy cầm lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, tách một tiếng, mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức hòa vào với mùi hương nồng đậm xa hoa trong không khí.

Tô Khiết Quỳnh đờ đẫn bước xuống giường, xoay người nhặt áo ngủ trên mặt đất lên quấn quanh người, kéo lê thân mình mệt mỏi nặng nề đi vào nhà tắm dưới ánh sáng mờ trong phòng.

Cô không cần quay đầu lại, bởi vì cô thừa biết, rằng phía sau không có ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn mình, ngay cả một cái liếc mắt lạnh nhạt cũng không có.

Mở vòi hoa sen, nước lúc đầu là lạnh lẽo, cô cứ đứng dưới vòi hoa sen như vậy, dùng nước rửa sạch những thứ còn đọng lại trong người mình.

Bởi vì cô uống thuốc tránh thai sẽ có phản ứng rất nghiêm trọng, mà anh thì không thích dùng biện pháp an toàn, cho nên cô chỉ có thể làm cách vụng về như vậy mà thôi.

Cô biết rửa thế này không sạch hết được, nhưng cô thật sự sợ mình mang thai, nếu mang thai...

Anh không chịu giữ lại...

Đi ra khỏi phòng tắm, ánh sáng mờ của bóng đèn trên đầu giường đã biến mất, trong phòng tối om không nhìn thấy cái gì, mùi thuốc lá trong lòng càng nồng hơn.

Tô Khiết Quỳnh đã sớm quen rồi, cô quen thuộc đẩy cửa bước ra ngoài.

Quay lại phòng ngủ lần nữa, cô ngồi trên giường, nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay.

Chứng nhận kết hôn màu đỏ bị rách bươm, bị dùng băng dính dán lại, dù là ảnh chụp bên trên hay là chữ ký tên hai người cũng đã không còn hoàn chỉnh.

Cô còn nhớ rõ ngày đó cô khóc như điên loạn, xé tan giấy chứng nhận kết hôn, còn anh thì lạnh lùng nói: dán nó lại đi.

Đặt giấy chứng nhận kết hôn dưới gối đầu, cô nằm lại vào trong chăn, nhắm mắt.

Tô Khiết Quỳnh cần phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng.

Phó Minh Viễn ôm lấy chân cô, ngẩng đầu nhỏ lộ ra hàm răng trắng như gạo: “Mẹ ơi, chào buổi sáng.”

Tô Khiết Quỳnh xoay người nhéo khuôn mặt mềm mại của con trai, một tay ôm cậu bé lên, sau đó giảm lửa trên bếp rồi ôm con quay về phòng dành cho trẻ con.

Phó Minh Viễn năm nay hơn một tuổi, chưa đến hai tuổi, đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nói chuyện cũng chỉ biết nói những câu vô cùng đơn giản, nhưng cậu bé rất thông minh nghịch ngợm, từ sau khi có thể đi đường là thường xuyên tự mình bò xuống giường.

Tô Khiết Quỳnh thay tã cho cậu bé, lại thay một bộ đồ hoàng tử nhỏ đáng yêu, sau đó ôm cậu bé đi đánh răng rửa mặt.

Cậu bé rửa mặt xong liền thừa dịp Tô Khiết Quỳnh thu dọn để chạy ra ngoài.

Trên tay Tô Khiết Quỳnh là kem dưỡng da cho trẻ, cô vội chạy ra hành lang đuổi theo cậu bé.

Cậu bé được Phó Tử Uy ôm vào lòng, cánh tay rắn chắc nâng cơ thể nhỏ nhắn chắc nịch của cậu bé. Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây không một vết nhăn, trên tay là áo khoác ngoài, anh có thói quen mặc như vậy trước khi đi làm.

Cậu bé chơi đùa với cà vạt của anh, lại nhé nó vào miệng, Tô Khiết Quỳnh đến rút tay cậu bé ra, lắc đầu với bé, cậu bé cười toe toét với cô, lộ ra hàm răng trắng như gạo.

Phó Tử Uy đặt cậu bé xuống đất, chân cậu bé vừa chạm đất là muốn chạy ngay, Tô Khiết Quỳnh vội ôm cậu bé, bôi kem dưỡng cho trẻ em lên khuôn mặt mềm mại của cậu bé.

Trong không khí có mùi cháy khét thoang thoảng, Tô Khiết Quỳnh kinh hãi, vội vàng chạy vào bếp, lúc chạy cô không cẩn thận đá phải ghế dựa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT