Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Khiết Quỳnh nghĩ đến chuyện ba năm trước, trong lòng lập tức hoảng hốt, lúc đặt cốc sữa lên trên bàn có hơi mạnh tay khiến sữa trong cốc đổ ra bên ngoài.

Phó Tử Uy nghe thấy âm thanh này thì ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi quay lưng lại, anh ôm Phó Minh Viễn tới, một tay kéo ghế ra ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô.

Con trai ngồi trên đùi anh còn lắc lư đồ chơi trong tay cho mẹ nhìn: “A a, bố bố cho con, đẹp đẹp.”

“À, đẹp quá.”

Tô Khiết Quỳnh gật đầu, hơi thất thần bưng bát cháo lên cho cậu nhóc ăn.

Phó Tử Uy nhìn cô rồi nhận lấy bát cháo, ngón tay hai người lơ đãng chạm vào nhau, Phó Tử Uy nhìn thấy trên ngón tay cô có một vết trầy xước.

Không tính là vết thương lớn, nhưng nó lại như một dấu vết phá hủy vẻ đẹp của ngón tay cô.

Anh nói: “Làm sao lại để bị thương?”

Tô Khiết Quỳnh nhìn thoáng qua ngón tay mình, cô nghĩ đến hình ảnh tối qua nhìn thấy anh ngồi cùng Kim Gia Hân trên TV.

Dù sao anh cũng không thích nhìn cô khoa tay múa chân, Tô Khiết Quỳnh cũng lười nói chuyện, chỉ xoay người tự mình đi ăn sáng.

Vừa nghĩ đến Kim Gia Hân thì chuông cửa vang lên, dì Tống lập tức đi mở cửa.

“Cô Kim, có vẻ hôm nay cô đến sớm hơn ngày hôm qua đúng không?”

Kim Gia Hân ngọt ngào nở nụ cười, hình như đẹp hơn một chút so với hôm trước nữa rồi, lúc này Tô Khiết Quỳnh mới phát hiện kiểu tóc của cô ta giống kiểu tóc nhìn thấy tối hôm qua, chắc là vì tham gia bữa tối nên cố ý đi làm tóc.

“Chào cậu chủ và mợ chủ Phó.” Kim Gia Hân vén một bên tóc xoăn nhẹ ra sau tai lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, Phó Tử Uy đáp một tiếng, Tô Khiết Quỳnh thì gật đầu với cô ta. 

Khi người khác đang ăn cơm mà có người đột nhiên đến thăm khiến bầu không khí đột ngột trở nên lúng túng.

Kim Gia Hân lại duyên dáng cong eo, khẽ khom lưng nở nụ cười ngọt ngào hơn với Phó Minh Viễn đang ngồi trong lòng Phó Tử Uy, cô ta sờ khuôn mặt non nớt của cậu nhóc: “Minh Viễn à, hôm nay bố cho con ăn sáng sao? Con có thấy vui vẻ không?”

Phó Minh Viễn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhếch miệng cười, xoay người ôm cánh tay bố muốn anh chơi đùa với cậu bé, một bàn tay nhỏ khác lại nắm lấy tay Tô Khiết Quỳnh bảo cô đút cơm cho ăn: “A a, ăn.”

Nụ cười Kim Gia Hân hơi cứng đờ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười ngọt ngào nói: “Có bố nên không quan tâm đến cô rồi sao?”

Tô Khiết Quỳnh nghe thấy lời này thì trong lòng cảm thấy buồn cười, xem ra cô ta đang rất nóng nảy, trước mặt người mẹ là cô mà đã vội vã muốn thay thế cô rồi.

Tô Khiết Quỳnh không chút hoài nghi tấm giấy chứng nhận dạy dỗ trẻ sơ sinh cao cấp của cô là đi thi vì Phó Minh Viễn, những vầng hào quang trên người cô ta thì trên người tiểu thư nào ở thành phố Bắc Vân cũng có, thậm chí còn tốt hơn cô ta nữa. Nhưng cô ta cũng rất thông minh, biết đánh vào phía Phó Minh Viễn mới là quan trọng nhất, muốn vào cửa nhà họ Phó thì trước tiên phải có tư cách tiếp cận đã.

Tô Khiết Quỳnh đang định buông quả trứng mới bóc vỏ một nửa để cầm bát cháo lên, thì Phó Tử Uy lại thản nhiên nói: “Em tiếp tục ăn đi.” Anh cúi đầu tách bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ đang túm quần áo của mình ra. 

Tô Khiết Quỳnh đưa tay đến một nửa đường thì dừng lại, nhìn anh rồi lại cầm trứng gà lên, bóc vỏ trứng đi lộ ra quả trứng trắng nõn, cô bỏ lòng trắng trứng ra, để lại lòng đỏ trứng cho con trai, cô đang định ăn lòng trắng trứng thì nhìn thấy đĩa trước mặt Phó Tử Uy trống không, khóe mắt liếc sang Kim Gia Hân đứng ở một bên.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT