Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tuy Phó Sơn Nam chưa giao lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Phó Nam nhưng phần lớn công việc của ông ta cũng đã chuyển giao cho con trai. Khối lượng công việc khổng lồ khiến anh đau cả đầu. Tô Khiết Quỳnh kéo lại cổ áo, nửa quỳ bên cạnh giúp anh mát xa đầu, lực ấn từ ngón tay mềm mại nhẹ nhàng làm cho đôi mày nhíu chặt của Phó Tử Uy cũng từ từ giãn ra. Anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô đặt lên eo mình, tựa đầu vào vai cô nghỉ ngơi, Tô Khiết Quỳnh đưa tay vặn nhỏ âm lượng phim lại.

Thời gian như chậm lại trong phòng chiếu phim tối mịt này, ngay cả Tô Khiết Quỳnh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại đã thấy Phó Tử Uy từ phía trên nhìn cô. Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt đen láy ấy lại đặc biệt sáng trong bóng tối, có chút ánh sáng lóe lên, âm thanh vang lên xung quanh khiến cho cả căn phòng như rộng hơn vô số lần, giống như một vũ trụ nhỏ mà bên trong đó chỉ có anh và cô mà thôi.

Trong lúc thời không hỗn loạn, Tô Khiết Quỳnh không kịp định thần lại, cô không kìm được lập tức giơ ngón tay vuốt ve đôi mày hơi nhíu lại rồi lẳng lặng hôn nhẹ lên môi anh. 

Cảm giác mềm mại và ẩm ướt, sự ấm áp trên đôi môi của anh...

Tô Khiết Quỳnh sững sờ hồi lâu sau nụ hôn ấy, một giây sau đầu óc cô trống rỗng cả, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, đưa tay đẩy anh ra nhưng trái tim bên trong lại gần như muốn nhảy dựng lên. Chuyện vợ chồng nên có đều đã xảy ra rồi, mà nhu cầu của anh cũng... Khá là nhiều, thế nhưng... Anh lại chưa từng hôn cô. Cô biết, anh chán ghét đôi môi không thể nói chuyện này của cô... 

Tô Khiết Quỳnh ngồi xuống, trong lòng vừa hoang mang vừa bối rối, chỉ sợ anh lại tức giận rồi nói những lời khó nghe, quả nhiên, nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua ấy đã chạm đến giới hạn của anh rồi. Phó Tử Uy nhíu mày nhìn cô, đôi mắt đen láy không hề phát sáng nữa, cũng không có một tia ấm áp nào.

Anh không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Tô Khiết Quỳnh hồi lâu rồi bình tĩnh đứng lên: “Về thôi.”

Tô Khiết Quỳnh âm thầm thở phào một hơi, lẳng lặng đi thay quần áo, Phó Tử Uy đã sớm ăn mặc chỉnh tề đợi cô ở đó rồi.

Ngay khi vừa ra khỏi cửa dì Tống đã gọi điện đến nói Phó Minh Viễn không thấy cô lập tức khóc nháo cả lên, Tô Khiết Quỳnh gõ vào điện thoại hai lần để thể hiện là mình đã biết. Cô lại viết trên điện thoại: Phó Minh Viễn khóc, mau bảo tài xế đi nhanh hơn chút. Phó Tử Uy lạnh nhạt nhìn cô, xoay người đi về phía cửa.

Về đến nhà, Phó Minh Viễn vừa thấy Tô Khiết Quỳnh đã lập tức quấn lấy cô rồi. Phó Minh Viễn từ khi sinh ra hiếm khi xa cô, sau này khi Tô Khiết Quỳnh đi xin việc, cậu bé cũng làm loạn mãi mới thích ứng được. Đến tối lại bám dính lấy Tô Khiết Quỳnh. Cậu bé được mẹ ôm vào lòng thì không khóc nữa nhưng vẫn cứ thút thít trông vô cùng đáng thương, đôi mắt to tròn ngấn lệ nhưng khóc cũng không khóc được nữa. Tô Khiết Quỳnh vô cùng đau lòng, bế cậu bé dỗ dành, Phó Tử Uy cởi áo khoác ngoài đưa cho dì Tống rồi đi tới bế cậu bé.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT