Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Điện thoại im lặng hai giây, sau đó chất giọng lạnh lùng của Phó Tử Uy vang lên: “Kiều Vân Anh, nếu cô còn tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi nghĩ tiền thưởng quý này của em trai cô có thể sẽ thiếu mất một nửa đấy.” 

Tô Khiết Quỳnh muốn kiểm tra sức khỏe, anh có thể bảo đảm, cho dù cô vào bệnh viện nào ở thành phố Bắc Vân thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

“Đừng, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.” Kiều Vân Anh nhanh chóng mỉm cười lấy lòng, ngay sau đó lại chột dạ gượng cười trước màn hình máy tính, sau khi cười xong mới phát hiện Phó Tử Uy không thể nhìn thấy được nụ cười này được.

Có điều rốt cuộc đang vuốt mông cọp, cho dù anh không nhìn thấy thì cô ta cũng phải biểu thị thành ý của mình.

“Còn… Ngoài ra tôi cũng đã nói… Nói…”

“Nói cái gì?” Phó Tử Uy mất kiên nhẫn, ấp a ấp úng vốn không phải là tác phong của Kiều Vân Anh.

“Tôi nói với cô ấy trong hai năm này cô ấy không thể có thai lần thứ hai có lẽ nguyên nhân là nằm trên người của anh cho nên anh Phó à anh nhất định phải tha thứ cho lời nói dối có thiện ý của tôi đó!” Kiều Vân Anh nói một hơi liền, lập tức cúp điện thoại, hít một hơi, vỗ ngực thuận khí rồi uống một ngụm nước.

Ai bảo năm đó lúc cô ta theo đuổi anh thì anh hờ hững, con người vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng, không ngờ lại tìm được cô vợ bị câm điếc, đương nhiên cô ta phải trả thù một chút rồi.

...

Tô Khiết Quỳnh đồng ý với đồng nghiệp và bọn trẻ là sẽ mời bọn họ đi ăn, sau khi từ bệnh viện về, cô lập tức giấu thuốc trong phòng, sau đó chuẩn bị đi đến nơi hẹn.

Phó Minh Viễn đòi đi theo, Tô Khiết Quỳnh ban đầu cũng muốn dẫn cậu bé đi với mình, nhưng lúc ra đến cửa, bà Trác đột nhiên đến đây.

Tô Khiết Quỳnh sửng sốt, bà ta rất ít khi đến nơi này, bình thường thì gọi một cú điện thoại gọi cô về nhà cũ, nếu không thì là sai người đến đón Phó Minh Viễn, cô lễ phép chào hỏi bà ta.

Bà Trác lười nói chuyện với cô, nên chỉ tuỳ tiện “ừ” một tiếng, nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh mang túi xách trên người lập tức nhíu mày: “Cô chuẩn bị đi đâu?”

Tô Khiết Quỳnh mấp máy môi, lúc chuẩn bị lấy điện thoại ra gõ thì bà Trác Vân Nhanh chóng cắt ngang.

“Được rồi, nhìn cô nói chuyện còn phiền thêm.” Bà Trác phất tay áo: “Cô đừng dẫn theo Phó Minh Viễn ra ngoài, tôi muốn dẫn nó đi, cô đi một mình đi.”

Đôi mắt của Tô Khiết Quỳnh nhìn Phó Minh Viễn, thằng nhóc con cứ ôm cổ cô không chịu buông.

Bà Trác biết Phó Minh Viễn dính mẹ, bình thường những lúc thế này, bà ta đều kéo ra: “Phó Minh Viễn, cháu không nghe lời của bà nội sao?”

Mặc dù bà Trác thương cháu trai nhưng rất biết tạo uy, Phó Minh Viễn nhìn bà ta rồi chu cái miệng nhỏ để bà ta bế.

Một đám bà cả của xã hội thượng lưu thường có buổi tụ họp, bà Trác dẫn Phó Minh Viễn theo chính là muốn cậu bé làm quen, công nhận cậu bé là cháu đích tôn của nhà họ Phó, xác lập thân phận người thừa kế tương lai. Còn Tô Khiết Quỳnh không được thừa nhận là con dâu nhà họ Phó nên không thể theo cùng.

Tô Khiết Quỳnh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dặn dò cậu bé phải ngoan ngoãn nghe lời khi thấy Phó Minh Viễn không muốn đi theo bà Trác.

Tô Khiết Quỳnh thở dài, ban đầu muốn cho Phó Minh Viễn chơi đùa với những đứa bé mà cô dạy, nhưng mà cậu bé không đi, cô có thể nhẹ nhõm đôi chút.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT