Lọc Truyện

Cô Vợ Câm Của Tổng Tài Mặt Lạnh (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hôm nay Phó Tử Uy về nhà muộn, Tô Khiết Quỳnh ăn xong cơm tối rồi đang ngồi chơi thẻ với Phó Minh Viễn trên sàn nhà. Trước kia nếu anh phải tăng ca hoặc ra ngoài xã giao sẽ điện thoại nói với cô, nhưng từ sau khi hai người chiến tranh lạnh thì chỉ báo cho dì Tống. Mỗi lần Tô Khiết Quỳnh chỉ vào hình ảnh trên tấm thẻ, Phó Minh Viễn đều có thể trả lời chính xác, còn nói bằng tiếng anh nữa. Cuộc chiến tranh của hai người vẫn chưa kết thúc cho nên khi Phó Tử Uy đặt hai hộp quà lớn bên chân cô, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh.

“Được một khách hàng tặng, em muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì tặng cho người khác.” Nói xong anh lập tức ngồi xuống sô pha, nới lỏng cà vạt, trên khuôn mặt là vẻ mỏi mệt.

Tô Khiết Quỳnh cầm một hộp quà nhìn thử, Phó Minh Viễn cũng rất tò mò, ghé lên đùi cô, duỗi cánh tay nhỏ ra muốn nhìn.

“Con muốn, muốn?”

Rút từ trong hộp quà tinh xảo ra, bên trong gồm có tổ yến, bong bóng cá sửu vàng, vây cá được xếp chỉnh tề vào ba ngăn, vẫn còn một hộp y vậy, Tô Khiết Quỳnh nhíu mày quay đầu nhìn Phó Tử Uy. Khách hàng gì chứ, ai lại tặng cho anh những thứ này? Mặc dù cả thành phố ai cũng biết Phó Tử Uy đã kết hôn, nhưng mợ chủ Phó trong mắt mọi người giống như không tồn tại.

Phó Minh Viễn tò mò nhìn mãi, cánh tay nhỏ chụp được một cái tổ yến đặt lên đầu nhỏ của mình làm mũ, cười với cô toe toét: “Mẹ, mẹ, mũ.”

Tô Khiết Quỳnh bị cậu bé chọc cười, cầm điện thoại lên chụp cho cậu bé vài tấm, Phó Tử Uy nhìn vợ con chơi đùa, vẻ mặt lạnh lùng dần dần trở nên nhu hòa.

Tắm xong, Tô Khiết Quỳnh truyền tấm ảnh từ trong điện thoại qua máy tính. Trong ổ cứng của máy tính hầu hết là ảnh của Phó Minh Viễn, từ lúc cậu bé vừa chào đời đã bắt đầu chụp ảnh rồi. Trên mỗi tấm ảnh Tô khiết Quỳnh đều ghi ngày, nếu là ngày đặc biệt sẽ ghi chú thêm vài câu. Hai năm trôi qua, mặt mày của thằng nhóc con từ từ hoàn thiện hơn, càng lúc càng giống Phó Tử Uy, đôi mắt, lông mày, cái mũi, bờ môi, chỉ có lỗ tai là giống cô, vành tai tròn trịa, nhìn kỹ hơn thì phía trên còn có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ.

Không biết Phó Tử Uy đã đứng ở phía sau lưng cô từ lúc nào, ánh mắt nhìn thoáng qua máy tính của cô, rồi lại bị một vài thứ được cô đặt lên bàn hấp dẫn.

Anh cầm lên quan sát, đều là thuốc đông y, nhớ đến lời nói của Kiều Vân Anh, khuôn mặt anh bâng quơ hỏi cô: “Đây là gì?”

Tô Khiết Quỳnh nhìn thoáng qua rồi lập tức đánh vào máy tính hàng chữ: Thuốc tăng cường miễn dịch.

Ánh mắt của Phó Tử Uy sắc bén, biết cô sẽ không nói thật, anh đem thuốc đưa đến trước mặt cô: “Vậy sao tôi không thấy em uống?”

Thuốc là do cô mua, nhưng mua về rồi thì cô lại hối hận. Nếu như cơ thể cô bị suy nhược do áp lực, vậy uống thuốc này, điều dưỡng cơ thể tốt lên, thật sự mang thai thì phải làm sao bây giờ? Cô lại không thể nào ép Phó Tử Uy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe... Cô lén liếc mắt đến phần dưới bụng của anh, không ngờ bị Phó Tử Uy bắt tại trận, sắc mặt Phó Tử Uy trầm xuống, kêu dì Tống đến.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT