Chương 2357
Liễu Ảnh dọn dẹp xong xuôi, đang định kéo vali, sau đó thì cô có thể đi rồi.
Nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Liễu Ảnh run run, nhìn qua theo bản năng, sau đó thì thấy Tư Đồ Không đang đứng trước cửa, đôi mắt anh lướt qua vali của cô, không nói gì, cũng không có sự thay đổi cảm xúc nào.
“Xuống ăn sáng.” Tư Đồ Không rời mắt khỏi vali hành lý đã thu dọn xong xuôi của cô, khi ánh mắt dời đi, ánh mắt anh rất lạnh lùng, còn có chút gì đó đau lòng không giấu được.
Anh tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh!
“Không cần đâu, tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, tôi có thể đi ngay lập tức.” Liễu Ảnh thấy anh không nói gì, cũng không có ý định muốn ngăn cô lại, hơn nữa hình như hôm nay trông anh dịu dàng hơn bình thường nhiều, Liễu Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đi xuống ăn sáng.” Mắt Tư Đồ Không cụp xuống, cánh tay buông thõng bên người âm thầm siết lại, nhưng anh vẫn tự nói với mình là phải bình tĩnh, anh không trực tiếp trả lời cô, mà lặp lại câu nói ban nãy.
“Bình thường tôi cũng không ăn sáng.” Liễu Ảnh rõ ràng sửng sốt, cô không hiểu tại sao anh cứ kiên trì để cô xuống ăn sáng?
Từ trước đến giờ anh sẽ không để ý những việc này của cô, hơn nữa bây giờ cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, ăn sáng làm gì nữa?
Bình thường thật sự cô rất ít khi ăn sáng, mà chủ yếu là lúc này cô không muốn ăn cơm với anh, sắp phải đi rồi, hình như cũng không cần thiết nữa đúng không?!
Hơn nữa cô còn vội vàng đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp đây.
Bình thường kinh nguyệt của cô không đều, thế nên thời gian an toàn không đúng lắm với cô, tuy theo dự đoán thì sắp đến kì
hành kinh rồi, tối hôm qua chắc đang trong thời gian an toàn, nhưng để bảo đảm thì cô nhất định phải đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp về uống.
Liễu Ảnh không nhìn nữa, mà dời mắt về, tiếp tục thu dọn vali, đồ đạc đã bỏ vào xong, sau cùng cô kéo khóa kéo của vali lại, sau đó cô định đứng dậy kéo vali đi.
Nhưng vào lúc này, Tư Đồ Không đột nhiên bước tới, đi vào phòng, anh đi tới bên cạnh cô, sau đó thì cúi người rồi bế cô lên.
“Anh? Anh làm gì vậy?” Liễu Ảnh hoảng sợ, suýt nữa hét lên.
“Đi ăn sáng.” Tư Đồ Không nhìn cô, trả lời rất tự nhiên, sau đó thì ôm cô ra ngoài.
“Tôi, tôi tự đi được.” Tuy đã ở chung với anh năm năm rồi, nhưng Liễu Ảnh hoàn toàn không quen với hành động như thế của anh.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì ban nãy tôi đã gọi em hai lần.” Tư Đồ Không nhìn cô, lông mày nhướng lên, lúc này giọng nói anh lạnh nhạt không nghe được cảm xúc gì nhiều.
“Bây giờ tôi đi xuống ăn, tôi tự đi.” Liễu Ảnh thật sự không ngờ anh sẽ ôm cô xuống lầu ăn sáng, từ trước đến giờ Tư Đồ Không chưa hề làm chuyện như thế.
Ngoại trừ chuyện thân mật nhất, thật sự Tư Đồ Không rất ít khi ôm cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!