Lọc Truyện

Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế - Giang Ninh Phiến (Full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chẳng còn ai để ý đến An Vũ Dương và tài xế của anh ta nữa.
Giang Ninh Phiến được Hạng Chí Viễn bế lẽn chiếc xe đặt tiền, Hạng Chí Viền vuốt mặt cô: “Sao rồi? vần đau lắm à?”
Giang Ninh Phiến gật đầu, co người lại giả bộ đau đớn.
Một bàn tay ấm áp đặt lên bụng cồ cách một lớp áo, Giang Ninh Phiến giật mình.
Hạng Chí Viền xoa bụng cô theo chiều kim đồng hồ.
Động tác khẽ khàng.
Tựa như đang chạm vào một món bảo vật vô giá.
“Sắp đến bệnh viện rồi đây, đừng sợ.” Hạng Chí Viễn ỏm cỏ vào lòng, để cỏ tựa vào trước ngực anh, truyền cho cỏ hơi ấm.
Khoảnh khắc ấy, Giang Ninh Phiến chẳng thế giả vờ được nữa.
Giọng anh nghe vô cùng căng thẳng.
Tay anh cứ giúp cô xoa bụng mãi, còn không ngừng hỏi có phải vẫn còn đau không, đau đến mức nào, đau ra sao…
Cô dựa vào ngực anh, nhắm mắt lấm bấm: “Đừng đối xử tốt với tôi như thế.”
Cô không muốn lún sâu.
“Sao cơ?” Hạng Chí Viền không nghe rõ.
“Không có gì.’
Dù có đối xử với cô tốt hơn nữa thì cỏ cũng cháng dám đáp lại, hà tất phải lãng phí tình cảm của mình vậy chứ…
Cô sớm muộn cũng phải rời khỏi anh thôi.
Giang Ninh Phiến dựa vào anh, không nói gì thêm.
Tay anh vẫn cứ xoa không ngừng nghỉ.
Trong công viên nghĩa trang váng vẻ, An Vũ Dương chậm rãi đứng lẽn khỏi đất, bước đi nghiêng ngả, gương mặt điềm đạm hiện rõ vẻ mất mát.
“Cậu chủ, cậu vẫn ốn chứ? Tôi đỡ cậu.”
Tài xế bên cạnh đứng lên đỡ anh ta.
“Tôi phải nhờ một cô gái cứu giúp, giải vây cho mình, có phải tôi hèn hạ lắm không?” An Vũ Dương hỏi mà như tự độc thoại.
“Cậu chủ…”
“Một kẻ mù lòa đúng là yếu đuối thật đấy.”
An Vũ Dương cười khấy tự giễu, khóe mỏi cong cong khố sở vô cùng.
“Cậu chủ, trong mắt tôi, cậu không khác gì một người bình
thường cả.” Tài xế bên cạnh nói bằng thái độ cung kính: “Thậm chí, cậu còn thông minh cơ trí hơn cả những kẻ sáng mắt.”
Thông minh cơ trí?
Nếu như anh ta thực sự thông minh cơ trí thì đã chẳng đế một người phụ nữ đứng ra nói thay anh ta.
“Hoa của tôi đã hỏng rồi à?” An Vũ Dương mờ mịt nhìn về trước, lên tiếng hỏi, giọng anh ta tựa như nước ở dưới lòng giếng sâu, lạnh băng, chẳng gợn lên chút sóng.
“Vẫn chưa, chỉ bị mưa xối ướt thôi.”
Tài xế nhặt hoa Gypsophila ở dưới đất lên đưa cho An Vũ Dương.
An Vũ Dương cầm bó hoa trên tay mặc cho nó đã ướt sũng, đầu ngón tay với vết thương rất nhỏ chạm vào hoa.
vẫn may vần chưa bay mất.
“Cậu chủ, đi bên này.”

Danh sách truyện HOT