Lọc Truyện

Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế - Giang Ninh Phiến (Full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tiêu điều rơi xuống như những chiếc lá thu rụng trong gió thu xào xạc.

Cánh hoa màu tím bay qua thân hình gầy nhưng rắn chắc của Hạng Chí Viễn, làm mờ nhạt đi màu sắc u ám kia.

Đẹp như một bức tranh.

Bỗng dưng, Hạng Chí viễn giang hai tay ra như đang giang rộng đôi cánh màu đen, điện thoại rơi xuống dưới từ năm ngón tay thon dài của anh —

Rơi thắng xuống từ tầng cao nhất…

Tan xương nát thịt.

“Cậu Hạng!” Cô Minh Thành đuổi kịp tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trên ban công đã sợ đến choáng váng: “Anh Hạng! Chúng tôi đang cố gáng tìm chị Phiến, nhưng anh đừng nghĩ không thông…”

Đáp lại Cô Minh Thành là ánh mầt hình viên đạn còn sác bén hơn cả lưỡi dao của Hạng Chí Viễn.

“Cậu Hạng, sao anh lại có quầng thâm mắt?” Cô Minh Thành khiếp sợ nhìn vệt xanh đen quanh mát Hạng Chí Viễn.

Buổi sáng còn không có.

Bây giờ mới một ngày thôi mà cậu Hạng đã nhớ chị Phiến đến điên luôn rồi á?

“Người đâu?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng lườm anh ta.

“Vần chưa tìm thấy, đã tìm được mấy người đi cùng chị Phiến, tôi đang kiểm tra lại.”

“Vẩn chưa tìm thấy, đã tìm được mấy người đi cùng chị Phiến, tôi đang kiếm tra lại.”

“Vô dụng.”

Hạng Chi Viền đột nhiên ” bịch” một tiếng nhảy khỏi lan can và hạ cách vững vàng trên ban công, cảnh tường vừa quyến rũ lại âm u, khiến người ta không dám tới gần.

“Đúng đúng đúng, chúng tỏi đều là lũ vô dụng.”

Cô Minh Thành sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.

Hạng Chi Viền rũ mát nhìn vài chậu hoa hồng trên ban công, duỗi tay ngât một đóa hoa, giọng nói lạnh lùng u ám: “Trong vòng một giờ, phải có sơ yếu lý lịch của Giang Ninh Phiến từ nhỏ đến lớn trước mặt tôi.”

“Lý lịch?” Cô Minh Thành khó hiểu.

“Đặc biệt là với phái nam, những bạn học nam, người đàn ông nào thích, quen biết gã đàn ông nào, hay nói với nhau vài câu, làm với nhau vài chuyện từ nhỏ đến lớn, tôi muốn biết toàn bộ.” Hạng Chi Viễn lạnh lùng nói.

“Cái này có phải hơi khó khăn quá không?”

Hầu như tất cả người trong Địa Ngục Thiên đều dốc hết toàn bộ lực lượng, chẳng ai có thời gian để điều tra quá khứ của Giang Ninh Phiến cả.

“Vậy à? Cậu ngại khó quá sao?” Hạng Chi Viễn ngước mắt lên, trong mát đều là hơi mù, vẻ mặt lạnh băng, hơi thở trên người

u ám như muốn nuốt chửng tất cả…

“Không khó, không khó, bây giờ tôi đi ngay!” Cô Minh Thành chạy còn không kịp.

Hạng Chi Viễn đứng trên ban công, đột nhiên tay nắm chặt lại.

Khi buông lỏng ra, hoa hồng đã héo.

Tiêm Tiêm, rốt cuộc Hạng Chi Viền tôi là gì trong mắt em…

Anh đối xử với cô chỉ thiếu điều mố trái tim ra, nhưng cô đối xử với anh như thế nào?

“Bịch…”

Bồng nhiên Hạng Chi Viễn sải đôi chân dài, bước lên lan can ban công một lần nữa, ánh mắt tối tăm nhìn về phía dưới.

Cảnh vật trên mặt đất trở nên nhỏ bé…

Bước hai bước lên tay vịn ban công, Hạng Chi Viễn nằm xuống.

Bàn tay quấn đầy băng gạc của anh duỗi ra sau đầu, gối đâu lên cánh tay uốn lượn, một tay khác tùy ý đặt bên eo, chiếc nhẫn đầu hồ ly màu đen càng thêm sác bén dưới ánh mặt trời.

Một nửa cơ thể của anh lộ ra ngoài lan can.

Dường như có thế ngã xuống bất cứ lúc nào.

Hạng Chi Viển nằm ở đó, sẳc mặt giác asc, vẻ mặt lạnh lùng u ám, đôi mat yên lặng nhìn về bầu trời trong xanh, xanh trong vắt giống như đã được gột rửa.

Sau đó, anh nghĩ tới khu chợ ven biển, khi cô cười rộ lên gọi anh là anh trai câm điếc…

Còn trong sáng hơn cả bầu trời.

‘Tiêm Tiêm.”

Bây giờ em đang làm gì? Đang làm gì cùng với người đàn ông kia?

Ôm?

Hôn môi?

Hay là lên giường?

Hạng Chi Viển chậm rãi gọi hai chữ này, tay từ từ đưa lên trước ngực mình.

Nơi này như đang bị ai đó dùng dao cát.

Anh không thể nào ngăn nó được.

Một cánh hoa màu tím rơi xuống từ trên cao, từ từ hạ xuống, dừng lại trên đầu ngón tay của anh…

Đôi mát Hạng Chi Viễn lóe lên một tia âm u, giống như bộ xương sọ dữ tợn.

Tiêm Tiêm, tốt nhất em đừng xảy ra chuyện gì với tên đàn ông kia… Nếu không, tôi sẽ không đế yên cho em đâu.

Lúc này người phụ nữ trong miệng Hạng Chi Viễn đang ngồi trên con xe việt dã, chính là người đàn ông mà anh ghen ghét nhất.

An Vũ Dương đẽ gọi tài xế tới đớn, cùng đưa Giang Ninh Phiến

về.

Xe việt dã đối màu ngụy trang chạy êm ái trên con đường nhỏ ở cửa biến.

“Được rồi.”

Giang Ninh Phiến ngồi bên cạnh An Vũ Dương, gỡ cây gai trong tay anh ta ra, dùng bảng kéo cá nhân dán lên.

“Cảm ơn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT