Chương 63:
“Cô nói xem?” Ánh mắt Ôn Đình Vực vô cùng đáng sợ.
“Anh muốn đánh cô ta?” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Ôn Đình Vực bị lời này của cô làm cho vui vẻ: “Cô thật thú vị.”
Có Niệm Niệm lắc đầu: “Không cần đâu, cũng không sao rồi, hơn nữa tôi đã để cô ta xin lỗi.”
Nghe đến đây, đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của Ôn Đình Vực có chút tả lỏng, xem ra nha đầu Cố Niệm Niệm này cũng thật lợi hại, đã để cô ta nói xin lỗi rồi.
Nếu không có, Ôn Đình Vực tuyệt đối sẽ không để cho.
người nọ sống tốt.
Thấy Ôn Đình Vực không nói chuyện, Cố Niệm Niệm cho là anh còn muốn làm gì liền vội vàng nói: “Anh không cần báo thù cho tôi đâu! Sớm biết vậy tôi đã không nói.”
Ôn Đình Vực thấy cô một bộ dáng cuống cuồng vội vã thì liền muốn trêu chọc cô một chút: “Đúng vậy.”
“Anh chuẩn bị đem cô ta trói lại hay là tìm một đám tráng nam đến luôn phiên cô ta?” Cố Niệm Niệm rất là khẩn trương.
Khóe môi Ôn Đình Vực không nhịn được nhếch lên: “Cô muốn như vậy?”
“Đương nhiên không muốn, chẳng qua tôi xem trong tổng tài văn, có người xấu chọc vào nữ chính, nhân vật nam chính không phải đều làm thế sao.”
*Xem ra cô tự động đem tôi so với nam chính tổng tài văn, vậy cô chính là nữ chính rồi?” Ôn Đình Vực liếc mắt nhìn cô, bên môi mang theo ý cười tà tứ: “Vậy cảnh giường chiếu cô có tự động nhập vào không?”
Cố Niệm Niệm mặt thoáng cái đỏ bừng: “Anh người này sao cứ xấu xa như vậy thế!”
Nghĩ một chút cô lại trịnh trọng nói: “Dù sao anh không được giúp tôi báo thủ như thế.”
“Lần trước ở trung tâm mua sắm, tôi thấy lúc cô nhìn người chị kia của cô bị đánh mặt, cô không phải rất thống khoái sao?” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm le lưỡi: “Đương nhiên là thống khoái, tôi ước gì đánh nhiều thêm máy lần. Thế nhưng nếu như quá nghiêm trọng giống như trong tổng tài văn thì tôi sẽ không thống khoái. Người khác mắng anh một câu anh liền giết cả nhà người ta, vậy cũng quá khoa trương, tôi không làm được.”
“Nhìn không ra cô còn rất lương thiện.”
“Tôi vốn dĩ vẫn luôn lương thiện mà.”
Ôn Đình Vực khẽ nhếch mày: “Cô yên tâm, cuộc sống không phải là tổng tài văn, không khoa trương như cô nghĩ đâu. Tôi sẽ không vì người khác chửi một câu mà đi giết người ta.”
Cố Niệm Niệm thở phào một hơi: “Nhưng vậy thì tốt, nhưng mà kỳ thực cuộc sống cùng tổng tài văn vẫn có chút giống nhau.”
“Cái gì?” Ôn Đình Vực nhướng mi.
“Chính là tổng tài đều có thể lực kinh người!” Cố Niệm Niệm không do dự mà nói.
Cô cũng không quên lần đầu tiên Ôn Đình Vực làm với mình rất nhiều lần. Mặc dù chỉ có một đêm, nhưng cũng là mấy giờ không ngừng nghỉ. Lúc xuống giường chân cô đều run rầy.
“Cố Niệm Niệm.” Ôn Đình Vực đột nhiên đến gần cô, đôi mắt tựa như đại dương mênh mông vô bờ: “Tôi đây có thẻ cho rằng cô đang câu dẫn tôi không? Hửm?”
Lúc Ôn Đình Vực nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phun lên gò má Có Niệm Niệm, mang đến chút cảm giác tê dại.
Tim Cố Niệm Niệm giật thót một cái, suýt nữa thì chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm đen láy của Ôn Đình Vực.
“Lái xe của anh đi.” Nửa ngày sau Cố Niệm Niệm mới cố sức đầy Ôn Đình Vực ra: “Lần sau tôi sẽ không nói nữa.”
Vừa rồi cô chỉ là vô thức mà nói tới cái đề tài này, ai biết người đàn ông này lại nghĩ như vậy. Sớm biết vậy cô đã không nói.
Cô sao lại ngốc như vậy, nói mà đều không suy nghĩ.
Chẳng qua nói thật ra, Ôn Đình Vực người đàn ông này thật khiến người khác chịu nồi. Khi anh ta nhìn chằm chằm vào bạn, khóe môi mang theo chút tà khí, là phụ nữ thì đều phải ngất ngây.
Cũng may Cố Niệm Niệm là thân kim cương bất hoại, nhưng cho dù là như vậy, cô cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới đẩy được Ôn Đình Vực ra.
Nhìn gương mặt trắng nõn của Cố Niệm Niệm nỗi lên một rặng đỏ ửng, Ôn Đình Vực bình ổn lại tâm tình rồi tiếp tục lái xe.
Anh cũng thấy lạ, mình không phải là người nói nhiều, nhưng lúc đối mặt với Cố Niệm Niệm, anh luôn không nhịn được mà trêu chọc cô một chút, nhìn bộ dáng cô đỏ mặt.
Thậm chí sau khi thấy cô đỏ mặt, anh sẽ nồi lên một loại xung động không thể lý giải.
Muốn đem Cố Niệm Niệm đặt ở dưới thân, hung hăng mà giày vò, nhìn bộ dáng cô khóc lóc cầu xin tha thứ.
Ôn Đình Vực là một người đàn ông có tự chủ cực mạnh.