Chương 165: Thái độ mềm mỏng
Dọc đường đi, mẹ Hoắc suy nghĩ về chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Sau khi về đến nhà, vào phòng tắm rửa qua loa một chút, trút đi bộ dạng chật vật, nhếch nhác của bản thân. Lúc đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy ông cụ đi từ nhà hàng xóm về.
Sau khi chào hỏi ông cụ, bà ấy do dự một lúc rồi hỏi bằng vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm: “Bố, tối nay gọi Quân về nhà ăn một bữa cơm được không ạ?”
“Hả?” Ông cụ thấy đột nhiên bà ấy hỏi như vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Sao tự nhiên còn lại hỏi thế, có chuyện gì muốn làm phiền Tùng Quân…”
Không biết đang nghĩ gì mà nét mặt ông cụ căng cứng lại rồi nhìn bà ấy bằng ánh mắt sắc bén: “Vu Hà Lan, không phải con lại muốn ép Tùng Quân và Bạch Hoài An chia tay đấy chứ?”
Thấy ông cụ nhìn mình bằng vẻ mặt cảnh giác và nghiêm túc như vậy thì cơ thể vốn đã cứng nhắc của Vu Hà Lan lại càng trở nên lúng túng hơn, bà ấy vội vàng nói: “Tất nhiên là không phải thể rồi ạ, trước đây vì chuyện này mà con đã bị bố và Tùng Quân nói rất nhiều lần nên con vẫn nhớ kỹ mà.”
Thấy ông cụ vẫn nhìn chằm chằm mình bằng vẻ mặt hoài nghi thì rốt cuộc bà ấy cũng không che giấu nữa mà kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Ông cụ nghe xong thì sắc mặt trở nên hồng hào: “Không hổ là đứa cháu dâu mà bố nhìn trúng, đúng là dũng cảm và thông minh mà.”
Vừa nói ông cụ vừa liếc mắt nhìn mẹ Hoắc: “Vu Hà Lan, trước đây bảo mắt nhìn người của con kém mà con còn không phục, bây giờ thì con phục chưa?”
Trên mặt mẹ Hoắc là vẻ lúng túng, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong nên bà ấy chỉ có thể đáp một tiếng “Vâng ạ” đầy mơ hồi rồi tiếp tục nói: “Con bé Bạch Hoài An đó thì cứu con nên mới bị thương, con cũng đâu phải loại người có ơn không báo. Hồi trước con có mua một lọ thuốc bôi ngoài vết thương rất hiệu nghiệm, chỉ qua mấy ngày là vết thương có thể khỏi hẳn, cũng không để lại sẹo nữa.”
Thế nên bà ấy mới muốn gọi Hoắc Tùng Quân về nhà ăn cơm rồi tìm một lúc nào đấy đưa thuốc cho anh để anh cầm về cho Bạch Hoài An.
Mẹ Hoắc là kiểu người nếu đã có thành kiến với ai thì sẽ có những hành động vô cùng cực đoan và cay nghiệt với người đó. Nhưng nếu thực sự mẹ Hoắc nhận ra rằng người này cũng không tệ lắm thì thái độ cũng sẽ thay đổi ngay. Mặc dù cách đối xử cũng không tốt hơn trước là bao nhưng vẫn là kiểu người biết nhận ra sai lầm của mình.
Cũng chính vì tính cách này nên khi con trai làm loạn lên vì muốn kết hôn với Bạch Hoài An, bà ấy mới chịu đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai người. Nếu không, với tính cách của bà ấy thì chắc chắn bà ấy sẽ không cho Bạch Hoài An bước chân vào nhà họ Hoắc.
“Không cần gọi thằng bé về đâu, con đi tìm nó đi. Chắc bây giờ nó đang ở nhà đấy” Ông cụ nói xong thì đi thẳng lên tầng.
Suốt một năm qua, hai mẹ con bà Hoắc vẫn giằng co nhau vì chuyện này, ông cụ đặc biệt cho bà ấy cơ hội này để xem bà ấy có biết nắm bắt hay không, nếu có thì chắc thái độ mà Tùng Quân dành cho bà ấy cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Mẹ Hoặc ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng lưng ông cụ bằng vẻ khó xử. Trong tay bà ấy cầm lọ thuốc kia, sau khi kiềm chế rất lâu thì cuối cùng cũng đứng lên.
“Chuẩn bị xe, đến nhà cậu chủ.”
Bước chân đang đi lên tầng của ông cụ hơi dừng lại một chút, khóe miệng cũng khẽ nở nụ cười.
Là chủ nhân trong một gia đình nên đương nhiên là ông cụ luôn muốn các thành viên trong nhà đều hòa thuận với nhau. Ông cụ không quá hài lòng về cô con dâu này nhưng tính nết của bà ấy vẫn có chỗ đáng khen, có thể tiến có thể lùi, không ngỗ nghịch, không bất hiếu, dù hơi ngốc nghếch một chút nhưng vẫn có thể dạy dỗ được.
Mẹ Hoắc đến nhà của Hoắc Tùng Quân, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc rất lâu thì mới nhấn chuông Lần cuối cùng bà ấy tới đây cũng là một năm trước, từ khi bà ấy đẩy Bạch Hoài An thì Hoắc Tùng Quân đã cẩm bà ấy không được bén mảng đến đây nữa. Không biết lần này bà ấy đến đây có khỏi làm Hoắc Tùng Quân tức giận hay không.
Sau khi nhấn chuông không bao lâu, bà ấy nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền ra từ bên trong, sau đó cổng chính được mở ra.
Hoắc Tùng Quân mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình cùng chiếc kính gọng vàng và biểu cảm vô cùng hờ hững.
Vốn dĩ vẻ ngoài của anh đã lạnh lùng, đeo kính lên có thể che đi sự tàn bạo ẩn trong đáy mắt nhưng vẫn cho đối phương cảm giác lạnh lùng và cấm dục, cả người cũng lộ ra vẻ bất cần.
“Tùng… Tùng Quân.” Mẹ Hoắc cười cứng đờ mặt lại rồi gọi tên Hoắc Tùng Quân. Khi đối mặt với đứa con trai này, lúc nào trong lòng bà ấy cũng phát khiếp theo bản năng.
“Bà tới đây làm gì?” Hoắc Tùng Quân nhíu mày hỏi.
Ngay cả một câu “mẹ” cũng không gọi.
Trong lòng mẹ Hoắc thầm cảm thấy chua xót. Bà ấy nhớ tới những gì mà Bạch Hoài An đã nói lúc ở trong ngân hàng rằng đã bao lâu rồi Hoắc Tùng Quân không gọi bà ấy là mẹ, đã bao lâu rồi anh không tâm sự với bà ấy.
Thành thật mà nói, từ khi sinh ra đến giờ, Hoắc Tùng Quân chưa từng tâm sự với bà ấy lần nào. Với tính cách của anh thì sao có thể ngồi một chỗ với mẹ mà tâm sự chuyện trong lòng được đây?
Bà ấy suy nghĩ trong lòng như vậy nên trên mặt cũng lộ ra vẻ chua xót: “Mẹ… Mẹ có thể vào nhà nói chuyện được không?”
Dù Hoắc Tùng Quân không vừa lòng với những chuyện mà trước đây mẹ Hoắc đã làm nhưng dù nói gì đi chăng nữa thì bà ấy vẫn là mẹ ruột của anh, thế nên anh cũng không làm được loại chuyện như thẳng tay đuối bà ấy ra khỏi nhà.
Sau khi do dự một lát, anh nghiêng người qua một bên. Mẹ Hoắc đi vào trong.
Đã một năm rồi bà ấy chưa bước chân vào ngôi nhà này. Lúc bước chân vào trong, thấy nhiều đồ đạc mới xuất hiện trong nhà thì bà ấy cảm thấy như vừa bừng tỉnh từ trong mộng.
Bà ấy thần kinh ngạc trong lòng, rõ ràng trước đây bà ấy đã ném đi rất nhiều thứ, hầu như đều là những đồ đạc có liên quan đến Bạch Hoài An, nhưng sao những món đồ này lại trở về đây rồi?
Mẹ Hoắc đến gần một món đồ trang trí, sau khi quan sát một lúc thì bà ấy nhận ra món đồ này không phải món đồ mà mình đã ném đi, nó mới hơn rất nhiều so với cái cũ.
Trong lòng bà ấy vô cùng hoảng hốt, có lẽ những thứ mà bà ấy đã ném đi đã không thể tìm lại được nữa. Còn những món đồ đang xuất hiện trước mắt bà có lẽ là do Hoắc Tùng Quân đã tìm từng thứ, từng thứ về.
Mẹ Hoắc sững sờ đứng tại chỗ, vành mắt bắt đầu hơi ướt, trong đầu lại hiện lên những lời mà Bạch Hoài An đã nói.
Cô nói con trai bà ấy vứt bỏ tôn nghiêm để cầu xin cô trở về.
Nghĩ đến điều đó mà trong lòng mẹ Hoắc xót xa mãi không thôi, đó là con trai của bà ấy, là Hoắc Tùng Quân đấy!
Từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, được ăn đàng hoàng, mặc tử tế, cuộc sống xuôi chèo mát mái, không ai xứng để anh nể mặt cũng chẳng ai đáng để anh cúi đầu. Dù mẹ Hoắc để ông cụ nuôi anh từ nhỏ nhưng bà ấy thực sự rất hãnh diện về đứa con trai này.
Nhìn khắp Thành phố Vạn Xuân này xem có người nào trạc tuổi mà có thể so sánh được với Hoắc Tùng Quân không? Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Tùng Quân lại thua trong tay một người phụ nữ tên là Bạch Hoài An. Trong lòng mẹ Hoắc vừa đau vừa hận nhưng lại không thể làm gì được, bởi vì anh chính là Hoắc Tùng Quân, dù bà ấy có là mẹ ruột của anh đi chăng nữa thì cũng không đủ sức làm thay đổi suy nghĩ của anh.
Thấy mẹ Hoắc nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong phòng, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe thì đôi môi mỏng của Hoắc Tùng Quân mím thành một đường.
Anh mở lời: “Lần này đột nhiên bà đến đây rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì để nói thì thôi, tôi còn phải làm việc nữa.”
“Con muốn đuổi mẹ đi đến vậy à?” Mẹ Hoắc quay đầu lại nhìn Hoắc Tùng Quân rồi hỏi bằng giọng run rẩy.
Thành thật mà nói, đúng là Hoắc Tùng Quân đã bị thái độ của bà ấy làm cho bối rối.
Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tùng Quân đều lớn lên bên cạnh ông nội, quan hệ với bố mẹ cũng chỉ thế mà thôi, ngoài bốn chữ “máu mủ ruột rà” ra thì chẳng có tình cảm đặc biệt gì cả.
Nhất là suốt một năm qua, quan hệ giữa anh và mẹ Hoắc đóng băng đến cực điểm. Mẹ Hoắc nhìn thấy anh ngoại trừ tranh cãi ầmĩ thì cũng chỉ có uy hiếp, đe dọa, từ trước đến nay chưa từng để lộ cảm xúc như thế khi đứng trước mặt anh.
Hoắc Tùng Quân chỉ sửng sốt một lát rồi chỉ chỉ về phía bàn trà.
Mẹ Hoắc nhìn theo hướng tay anh chỉ thì thấy bàn trà được phủ đầy bằng các tập tài liệu và bảng biểu báo cáo, hai cái máy tính đang hoạt động cùng một lúc, trên màn hình còn hiển thị vô vàn các số liệu.
Nước mắt trên mặt bà ngưng lại, không hiểu vì sao mà đột nhiên lại cảm thấy áy náy trong lòng. Hóa ra Hoắc Tùng Quân đang bận thật, chứ không phải anh mượn cớ bận việc để đuổi bà ấy đi. Lúc bình thường anh đều không đeo kính, chỉ khi làm việc mới đeo vào thôi.
Người bên ngoài đều truyền tai nhau rằng Hoắc Tùng Quân thông minh hơn người, có rất nhiều thiên phú trong ngành kinh doanh. Ngay cả mẹ Hoắc cũng thấy như thế, nhưng khi thấy đống tài liệu chất cao trên bàn thì trong lòng bà ấy vẫn cảm thấy vô cùng đau nhói: “Hôm nay là cuối tuần, sao con… sao con không nghỉ ngơi?”
Hoắc Tùng Quân xoa xoa huyệt thái dương, trong đáy mắt là vẻ mệt mỏi: “Công ty có chuyện cần phải xử lý, bà có chuyện muốn nói à?”
Anh lại hỏi thêm lần nữa, bây giờ mẹ Hoắc mới mím chặt môi rồi nói ra mục đích khi đến đây của mình.
Nghe thấy Bạch Hoài An bị thương thì lông mày anh nhíu chặt lại, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại định gọi cho cô. Anh đang chuẩn bị nhập số thì thấy mẹ Hoắc vẫn đang đứng bên cạnh rồi ngập ngừng.
Dường như bà ấy nhận ra tâm trạng của anh nên lấy lọ thuốc trong tay ra: “Con đưa cái này cho Hoài An, coi như là mẹ cảm ơn cô ta.”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, mẹ mình lại đi đưa thuốc cho Hoài An hả? Mặt trời mọc đằng Tây rồi đúng không?
Thái độ của bà ấy mềm mỏng hẳn đi, có phải là đã chấp nhận Bạch Hoài An rồi không?
Ngón tay thon dài của Hoắc Tùng Quân cầm lấy bình thuốc, anh cúi đầu xuống nhìn rồi đột nhiên nói một câu: “Tôi nhất định phải cưới Hoài An, ngoài cô ấy ra thì sẽ không phải bất cứ một người nào khác.”
Sau đó anh ngẩng đầu lên rồi nhìn mẹ Hoắc bằng ánh mắt kiên định.
Mẹ Hoắc mím môi rồi đáp lời: “Con đã lớn rồi, biết đúng biết sai nên chuyện của mình con cứ tự quyết định đi.”
Trong mắt Hoắc Tùng Quân dấy lên vẻ vui mừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!