Chương 207: Nhất định phải chết
Sau khi Hoắc Tùng Quân tỉnh lại muốn chống người đứng lên, thế nhưng cổ chân chợt nhói đau, không có sức lực, cả người lại ngã xuống.
“Làm sao vậy?” Bạch Hoài An vội vã đỡ anh, gấp gáp hỏi.
Chẳng có lẽ là lúc cô cõng Hoắc Tùng Quân đã chạm vào chỗ nào khiến chân anh ấy bị gãy à!
Da thịt ma sát một chút như vậy cũng không đến nỗi làm cho anh đứng lên cũng không nổi chứ.
Hoắc Tùng Quân khẽ nhíu mày nhìn cổ chân của mình, giữa hai lông mày cau lại.
Bạch Hoài An nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức bắt đầu kiểm tra, kết quả phát hiện ra một vết thương ở phía trên tất, càng gần viền màu vàng đậm, ướt nhẹp.
“Sao chỗ này của anh lại chảy máu thế này?”.
Sau khi cởi tất ra, Bạch Hoài An nhìn thấy một vết thương rất sâu, vết thương trên trán đã động lại, máu cũng không còn chảy nữa, thế nhưng không biết vì sao vết thương trên chân vẫn còn thấm máu ra ngoài.
Hoắc Tùng Quân thấy cô sốt ruột, vội vã an ủi: “Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ, chắc là lúc xe hỏng cắt phải rồi”.
“Không được, không được, chúng ta phải nhanh chóng tìm cứu trợ, nếu như bị uốn ván thì phải làm sao bây giờ? Vết thương trên trán anh cũng phải sát trùng chứ, ai biết được liệu có để lại di chứng gì hay không?”
Bạch Hoài An vội đến mức sắp khóc, cô không muốn Hoắc Tùng Quân xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào cả.
“Đừng khóc đừng khóc, anh không đau, chỉ là tạm thời không đi được, đau một lúc là hết ấy mà” Hoắc Tùng Quân thấy cô khóc nước mắt ngắn nước mắt dài cũng đau lòng theo: “Em nhìn xem khuôn mặt nhỏ này bẩn thế nào, khóc như thế vẽ thêm mấy đóa hoa lên mặt rồi”
Nước mắt Bạch Hoài An ngừng chảy, hung hăng lấy tay lau mặt, quay lưng về phía anh ngồi xổm xuống.
“Em làm gì thế?” Hoắc Tùng Quân kinh ngạc nhìn hành động của cô.
Bạch Hoài An nháy mắt với anh: “Lên đi, em cõng anh đi tiếp, em cũng không biết chúng ta đang ở đâu, vừa nãy chỉ đi lung tung thôi, anh nhìn xem có nhận ra hướng nào để đi ra khỏi cánh rừng này hay không. Hai chúng ta không thể tiếp tục lề mề ở đây nữa, nếu như bọn họ phát hiện ra chúng ta chưa chết, nói không chừng còn tìm tới lần nữa. Vết thương trên người anh vẫn chờ điều trị kìa, chúng ta đi ra ngoài càng sớm càng tốt”
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dáng kiên trì cứng cỏi của cô mà trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn tấm lưng nhỏ bé gầy gò trước mặt anh thực sự không đành lòng leo lên.
Chính mình người thì cao ráo, nhìn cũng không béo, thế nhưng cơ bắp hàng thật giả thật này mà đè lên thì anh sợ sẽ đè bẹp Bạch Hoài An mất.
“Anh ngẩn ngơ cái gì, có khác nào đàn bà không, lề mà lề mề” Bạch Hoài An không nhịn được liếc anh một cái, bày ra dáng vẻ của một người mạnh mẽ: “Anh đừng nhìn em như vậy, thân thể em rất chắc chắn đó”
Hoắc Tùng Quân thấy cô mất kiên nhẫn rồi, lúc này mới do dự ôm lấy vai của cô.
Chênh lệch chiều cao giữa hai người cũng hơi lớn, cứ nằm lên như thế rồi đứng thẳng dậy, không giống như cô cõng anh mà càng giống anh ôm cô hơn.
“Cái chân bị thương kia đừng buông xuống, nắm chặt em” Bạch Hoài An cắn răng nói, công Hoắc Tùng Quân lên.
Trọng lượng chợt đè nặng xuống khiến cho cả người có giống như phát sốt, run lên một cái.
“Em không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Bạch Hoài An cắn chặt răng, gân xanh trên mu bàn tay đều gồng lên: “Hiện tại em thật sự ước gì anh là một con gà luộc, không có việc gì thì luyện nhiều cơ bắp thế làm cái gì?”
Hoắc Tùng Quân khẽ sờ mũi, rèn luyện cơ bắp duy trì vóc dáng còn không phải là vì thu hút em sao.
chống đỡ thân thể giúp cho Bạch Hoài An giảm bớt gánh Lời này anh không dám nói, lặng nặng.
Nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô, Hoắc Tùng Quân nói đùa: “Hình như anh đè em lùn luôn rồi, làm thế nào bây giờ?”.
“Anh đừng tưởng em mới có mười tám tuổi, chiều cao còn thay đổi được” Bạch Hoài An liếc anh một cái nói: “Chúng ta đi bên nào?”
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nói đến việc chính: “Lúc rời khỏi viện dưỡng lão, anh gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Khôi Vĩ, nói về chuyện giúp đỡ viện dưỡng lão, cũng có nói đến thời gian anh về công ty, nếu như anh không về, anh ấy sẽ tới tìm chúng ta.”
Anh nói rồi chỉ vào đồng hồ đeo trên cổ tay hai người: “Hệ thống định vị của chúng ta vẫn còn mở đó”
Nói đến đây Bạch Hoài An liền tức lên: “Cái đồng hồ đeo tay này của anh tác dụng quá nhỏ, chờ em an toàn trở về, em sẽ lập tức đổi thành đồng hồ thông minh Thiên Tài Nhỏ, không biết chừng sau này gặp phải chuyện gì, điện thoại di động bị tịch thu còn có thể dùng đồng hồ để gọi điện thoại”.
Mà không phải chỉ có một chức năng định vị, nếu như không thông báo thì cũng chẳng ai biết anh mất tích, Trong lòng Hoắc Tùng Quân hơi trống rỗng, việc này là anh suy nghĩ không chu đáo: “Anh về công ty sẽ bảo người làm cho chúng ta vài món đồ chơi nhỏ khác, có thể liên hệ với bên ngoài cũng có thể thông báo cho người kia, còn không dễ bị người phát hiện ra, em yên tâm, về sau gặp phải loại chuyện như này, tuyệt đối sẽ không đến mức chẳng chốn nương nhờ như bây giờ?
Hoắc Tùng Quân bảo đảm đi bảo đảm lại mới làm cho Bạch Hoài An hết giận.
Nhìn hai gò má của cô đỏ bừng, Hoắc Tùng Quân nhếch môi trong vô thức, tình tình Hoài An của anh thật xấu, nhưng sao càng nhìn lại càng thích thể chứ.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoắc Tùng Quân, rốt cuộc hai người cũng tìm được một chỗ an toàn.
Hang động do mấy tảng đá lớn ghép thành, xung quanh mọc đầy cỏ dại, nếu như không phải trong lúc vô ý Hoắc Tùng Quân đưa chân dò vào thì còn không biết bên trong là một cái hang động.
“Trước tiên dừng ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi Triệu Khôi Vĩ đưa người đến cứu chúng ta”
Bạch Hoài An cẩn thận đặt anh xuống, thấy môi anh hơi khô bèn nói: “Vừa nãy có đi ngang qua một dòng suối nhỏ, trời nóng lên khiến băng tan rồi, nước suối rất sạch, em đi lấy ít nước để anh lau qua máu xung quanh vết thương đã”.
“Vất vả cho em” Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng: “Hoài An của chúng ta sao lại giỏi như thế chứ.”
Mặt Bạch Hoài An hơi đỏ, đôi mắt long lanh trừng anh, nói: “Anh đừng có động một chút lại xoa tóc em, cách nói chuyện còn giống bố em, có phải anh muốn chiếm lợi của em hay không?
Hoắc Tùng Quân: “..”
Con cái lớn, không nghe lời nữa rồi, trước đây rõ ràng cô ấy rất thích mình xoa tóc.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân thấy hơi tủi thân.
Bạch Hoài An thấy thế tay lại ngứa ngáy, tiến lên véo má anh một cái, lúc này mới thỏa mãn mà đi ra khỏi hang động.
Lúc hai người chạy trốn, Ngô Thành Nam và An Bích Hà đã nhận được thông báo của cấp dưới, cùng đi xuống dưới vách núi vừa cao vừa dốc kia.
Cấp dưới thấy bọn họ tới, vội vã vui mừng hớn hở đi qua bẩm báo chuyện đã xảy ra.
Tay chỉ chiếc xe đang cháy nói: “Hai người bọn họ e là đã bỏ mình, cứ cho là không bị đâm chết thì cũng bị chết cháy rồi”
An Bích Hà hưng phấn mà véo tay Ngô Thành Nam, nói: “Thế thì quá tốt, Hoắc Kỳ đã không còn người thừa kế, hai nhà chúng ta sẽ không còn ai uy hiếp nữa”
Cô ta biết trong khoảng thời gian này ả đã chờ đợi lo lắng biết bao nhiêu, cũng không biết bố bị làm sao nữa, ba ngày thì đến hai hôm không có ở công ty, chỉ có một mình cô ta cố gắng chống chọi.
Mỗi ngày xử lý nghiệp vụ của công ty lại còn phải đề phòng Hoắc Kỳ ra tay, trái tim mệt mỏi quá mức, vốn là thân thể đã chăm sóc sắp khỏe lại bắt đầu yếu ớt rồi.
Tai họa lớn trong lòng cứ thế mà bị giải quyết rồi, chuyện này đột nhiên tới như vậy khiến cho trong nháy mắt cô ả còn chưa thể tin được, cả người lâng lâng như trên mây.
Cô ta nhìn chiếc xe đang bốc cháy, chép chép miệng, thấy hơi đáng tiếc.
Trước đây cô ta từng thấy Hoắc Tùng Quân lái chiếc xe này, chắc chắn là xe của anh ta, một người đàn ông ưu tú như vậy thế mà lại chết kiểu này, thực sự rất đáng tiếc.
Cô ta còn chưa được nếm qua mùi vị của Hoắc Tùng Quân đâu, dù sao cũng là người mà mình yêu thích bao lâu nay.
Trong lúc An Bích Hà đang tiếc rẻ thì Ngô Thành Nam nhíu chặt mày lại, nhìn về phía người bên cạnh hỏi: “Mấy người tận mắt thấy xe vừa lao xuống lập tức bốc cháy sao?”
Cấp dưới ngạc nhiên một chút, lắc đầu: “Sườn núi này vừa dốc vừa cao, lại còn mọc đầy cây, từ trên đỉnh hoàn toàn nhìn không thấy phía dưới, chúng tôi chỉ thấy xe lăn xuống, thế nhưng có lập tức bốc cháy hay không thì không biết.”
Cũng không thể lái xe từ trên sườn núi xuống, bọn họ chỉ đành leo xuống, thông báo cho hai người Ngô Thành Nam đã mất rất nhiều thời gian rồi. Lúc xuống tới nơi thì cả chiếc xe đã cháy rôi.
“Anh Nam, anh cảm thấy bọn họ vẫn chưa chết à?”
Anh Bích Hà bắt được ý của Ngô Thành Nam, ngón tay siết thật chặt, khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Sắc mặt Ngô Thành Nam vô cùng nghiêm trọng: “Đương nhiên anh hi vọng là bọn họ chết cháy luôn ở trong xe rồi, nếu như không chết, Hoắc Tùng Quân mà biết là chúng ta tìm người đuổi giết bọn họ, chắc chắn sẽ tạo nên phiền toái rất lớn”
Cho nên bọn họ mới cố ý chọn thời cơ này, muốn một phát ăn ngay, tuyệt đối không thể cho Hoắc Tùng Quân có được một xíu hy vọng chạy trốn nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!