Chương 208: Kỹ năng sinh tồn hoang dã
An Bích Hà cũng không hề ngăn cản, lửa đã đốt lâu như vậy rồi, dù như nào đi nữa thì những người sống cũng đã sớm bị chết cháy. Huống chi cô ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy thi thể của Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, như vậy cô ta mới yên tâm được.
Lửa dần dần tắt, chiếc xe cũng dần hiện ra.
Bởi vì lửa đã cháy rất lâu nên chiếc xe chỉ còn lại những động cơ nguyên bản, đồ vật bên trong dường như đã bị cháy sạch.
Ngô Thành Nam cùng với An Bích Hà không chờ đợi được thêm, chạy tới đó nhìn, trực tiếp đi tới chỗ điều khiển kế bên ghế lái. Kết quả lại không hề nhìn thấy thi thể nào ở đó.
Sắc mặt Ngô Thành Nam lập tức trầm lạnh xuống.
Chỉ có An Bích Hà vẫn còn ôm lấy hy vọng: “Hay là đã cháy sạch đến mức không cả còn mảnh xương nào không?”
“Làm sao có thể chứ?” Ngô Thành Nam không nhịn được quay ra nhìn cô ta, chau mày, giọng vô cùng bực tức: “Kể cả thời gian cháy lâu tới đâu cũng không có khả năng là không để lại dấu vết gì được. Có thể bọn họ đã trốn được”.
An Bích Hà nghe được lời này, chân mày căng thẳng, vội vàng sai người đi tìm xung quanh, sau đó an ủi Ngô Thành Nam: “Thành Nam, bọn họ từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nhất định đã bị thương không nhẹ. Kể cả có chạy thì cũng không được xa đâu. Chúng ta cứ ở đây tìm qua xem có thể tìm được bọn họ không. Đợi sau khi tìm được bọn họ rồi.”
Cô ta vừa nói, vừa đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
Ngô Thành Nam gật đầu đồng ý, anh ta cũng đứng dậy đi tìm, Hôm nay nhất định phải giải quyết triệt để hai người này, nếu không sẽ để lại hậu quả không lường được.
Sâu trong rừng rậm, Bạch Hoài An dùng một chiếc lá to để lấy nước trong, trong tay còn bưng theo mấy chùm trái cây, nhìn qua đã thấy là một loại quả ăn không ngon rồi.
Cô đặt đồ trước mặt Hoắc Tùng Quân, sắc mặt áy náy nói: “Em đã đi tìm khắp xung quanh nhưng chỉ tìm được mấy loại trái cây này nên hái một chút, cũng không biết là loại trái cây gì.
Anh xem xem có thể ăn được không?
Hoắc Tùng Quân thấy đôi môi đỏ mọng của cô, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ nên đưa tay ra nhéo một cái lên gò má ửng hồng của cô một cái, an ủi: “Em đã rất giỏi rồi. Em nhìn anh xem, không thể tự đi bộ được, chỉ có thể nhờ em giúp đỡ thôi đó”.
Anh nói xong, nhặt lên mấy quả nhỏ kia, nhìn qua chúng và nói: “Đây là quả thanh mai dại, có thể ăn được. Chỉ là hơi chua thôi.”
Bạch Hoài An nghe thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm: “Em mới ăn cơm sáng, từ đó đến bây giờ em chưa ăn gì cả. Đói chết mất, may mà có cái này có thể ăn được”
Lúc cô vừa mới lấy nước đã thuận tiện tắm luôn rồi. Nghe Hoắc Tùng Quân nói có thể ăn, cô cầm lấy một quả nhét vào miệng Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân không phòng bị, trực tiếp cắn một cái, khuôn mặt đẹp trai lập tức co rúm lại, chua đến nói nhe răng toét miệng.
Bạch Hoài An nhìn dáng vẻ của anh, cảm giác nước miếng trong miệng đều ứa hết ra, lặng lẽ đặt quả thanh mai trong tay xuống: “Em thấy em có thể kiên trì thêm. Chờ đến khi đói cực rồi em mới đi tìm đồ ăn”
Hoắc Tùng Quân thấy cô như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng, cảm thấy anh đã biến thành một con chuột bạch rồi.
Tuy nhiên quả dã thanh mai này thực sự quá chua. Hoài An đang đói, ăn quả này ngược lại không tốt cho dạ dày.
“Trước tiên chúng ta cứ nhìn đã. Chờ Triệu Khôi Vỹ tới cứu chúng ta ra ngoài. Em muốn ăn gì anh cũng dẫn em đi ăn” Hoắc Tùng Quân an ủi.
Rõ ràng trên mặt vẫn còn vết máu nhưng sự dịu dàng kia như từ trong ánh mắt toát ra vậy.
Bạch Hoài An nhìn những vệt máu kia rất khó chịu, lấy một chiếc bật lửa từ trong túi. Thật may là ở cửa hàng có không ít cỏ khô, cô lượm vào khá nhiều để đốt.
Trong hang động hơi ẩm ướt. Bây giờ vẫn là thời tiết đầu mùa hè, khí trời vẫn hơi lạnh. Bình thường Hoắc Tùng Quân cũng rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ anh đang bị thương, ở trong một nơi ẩm và lạnh như này rất dễ bị bệnh.
Cô rất vất vả mới nhóm được ít lửa, Bạch Hoài An đỡ lấy cánh tay Hoắc Tùng Quân để anh được gần ngọn lửa nhỏ hơn, hỏi: “Anh thấy thế nào, có thấy ấm hơn chưa?”
Mặt Hoắc Tùng Quân tái nhợt nghiêm túc gật đầu. Vừa rồi, anh thực sự cảm thấy trong hang động này hơi lạnh. Nhưng sợ gây thêm phiền phức cho Hoài An nên anh không nói ra. Cô đã khổ cực như vậy rồi, anh không muốn để có thêm mệt mỏi nữa.
Bạch Hoài An quở trách nhìn anh, lấy áo khoác của anh cẩn thận quấn lên người anh, nói: “Anh lạnh thì phải nói với em. Nếu không phải em thấy ngón tay của anh đang lạnh phát run lên, em cũng quên không nhóm lửa”
Hai người đều lớn lên ở trong xã hội hiện đại văn minh, nhất là Bạch Hoài An. Cho tới bây giờ cũng chưa tình rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nếu có biết về mấy kỹ năng sinh tồn hoang dã thì đều là xem ti vi mà học được, vẫn còn rất nhiều điểm chưa thuần thục.
“Có lửa thì cũng ấm áp hơn rồi. Kể cả nơi này có động vật thú dữ gì đó, chúng thấy lửa cũng sẽ không tới đầu. Chỉ là không có đồ đựng nên không có cách nào để nấu nước cho anh uống”
Bạch Hoài An hơi nuối tiếc nhìn phần nước mình đã lấy.
“Không sao đâu. Anh không khát, vừa rồi cso ăn quả thanh mai đó, mặc dù hơi chua nhưng thực sự cũng hết khát rồi” Đến giờ vị chua kia vẫn còn đọng lại trong miệng, kích thích nước bọt trong miệng không ngừng chảy, thực sự không có cảm giác khát.
Bạch Hoài An nghe vậy vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Không phải em cố ý cho anh ăn quả dã thanh mai chua như vậy đâu. Để tẹo nữa em ra ngoài tìm xem có loại trái cây quen thuộc nào không?
“Bây giờ mới đầu mùa hè, trừ những loại trái cây này, rất khó để tìm được những loại trái cây khác. Em cứ ngồi đợi ở đây đi, ít nhất đây cũng là một nơi ăn toàn”
Hoắc Tùng Quân lấy một ít nước, xoa xoa các vết đen bẩn trên mặt cô. Sau khi lau đi sạch sẽ rồi, một Bạch Hoài An trắng trẻo lại xuất hiện.
Bạch Hoài An gật đầu đồng ý, rất nghe lời của Hoắc Tùng Quân. Cảm nhận về phương hướng của cô không thực sự tốt như vậy. Đi loanh quanh vòng vo một chút thì vẫn có thể, nhưng nếu đi xa, nói không chừng có thể không tìm được đường về.
Cô thấy vết thương trên đầu Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt như nghĩ ngợi gì đó rồi sờ vào túi, phát hiện bên trong đã trống trơn. Cô suy nghĩ qua rồi cởi áo khoác của mình ra.
Bên trong cô mặc một chiếc áo phông màu trắng.
Bả vai và cánh tay trắng như tuyết rơi vào ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói hơi không được tự nhiên: “Hoài An, em làm gì vậy. Bây giờ anh có lòng nhưng không có lực”
Gò má Bạch Hoài An đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn anh nói: “Cái tên háo sắc này, mỗi ngày trong đầu anh cứ suy nghĩ gì vậy. Em đang muốn tìm thứ gì đó để lau vết thương cho anh thì phát hiện mình không có khăn tay”
Cô vừa nói vừa làm động tác xé áo phông như trên tivi. Kết quả lại không xé được.
Chất lượng áo phông của cô quá tốt, chất liệu cũng vậy, không thể xé rách được.
Mặt Bạch Hoài An chuyển đỏ rồi trắng, lúng túng nhìn Hoắc Tùng Quân: “Em cảm thấy em không thích hợp để làm mấy chuyện sinh tồn hoang dã cho lắm”
Hoắc Tùng Quân không nhịn được bật cười, sao cô gái nhỏ của anh có thể thích hợp để sinh tồn hoang dã được chứ. Làn da mỏng, thịt mềm mại của cô đã bị cứa rách và chảy máu vì cây có sắc bén khi xuyên qua bụi rậm.
Anh nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Bạch Hoài An, trong mắt hơi đau lòng.
“Anh xé giúp em” Bạch Hoài An vừa nói vừa hơi quỳ cạnh anh, nhét vạt áo vào trong tay Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, xẻ vạt áo giúp cô.
Vì muốn tiện cho anh xé nên Bạch Hoài An vì càng tiến lại gần anh hơn.
Mặc dù Hoắc Tùng Quân bị thương nhưng sức lực vẫn lớn hơn nhiều so với cô. Chỉ dùng ít lực để xé đã xé ra được một mảnh vải nhỏ.
“Á, sức mạnh của anh thật lớn, thực sự xé ra được này” Giọng nói của Bạch Hoài An hào hứng từ đỉnh đầu vang lên.
Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu nhìn, kết quả trận đúng trúng ngực của cô.
Trong động hoàn toàn yên tĩnh.
Hoắc Tùng Quân hơi lúng túng: “A chuyện đó, anh xin lỗi, anh không chú ý”
Nếu như anh không nói, Bạch Hoài An vẫn cứ như vậy cho qua thôi. Nhưng hết lần này đến lần khác anh cứ nghiêm trang nói xin lỗi. Gò má Bạch Hoài An đỏ ửng lên, trợn mắt nhìn anh, lấy lại mảnh vải trong tay của anh.
Quay lưng lại với anh, lặng lẽ làm ướt mảnh vải rồi quay đầu lại, giọng nói hung dữ: “Anh ngẩng đầu nâng cằm lên, em lau sạch mặt giúp anh”
Hoắc Tùng Quân nhướn môi cười, theo lời cô ngẩng đầu lên rồi tiến mặt tới gần cô và nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc cho người khác làm thịt.
Bạch Hoài An vừa mới nâng cằm của anh lên thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Hoài An, em nhẹ nhàng thôi nhé.
Một câu nói mập mờ này của anh khiến Bạch Hoài An suy nghĩ linh tinh, càng thêm đỏ mặt: “Em cứ mạnh tay đó, không nhẹ được, cho anh đau chết luôn”.
Cô nói như vậy nhưng lúc mảnh vải ướt chạm vào mặt của Hoắc Tùng Quân lại vô cùng êm. ái, giống như một chiếc lông chim vậy, vô cùng nhẹ nhàng dịu nhẹ.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân không kiềm được mà cong lên.
Hoài An rất hay miệng nói một đằng nhưng lòng lại nghĩ một nẻo, càng nghĩ càng thấy cô vô vùng đáng yêu.
Bạch Hoài An chỉ lau sạch vết máy cùng với vết bẩn trên mặt anh. Cô chỉ dám lau qua xung quanh của vết thương, sợ rằng nước chưa được nấu sôi có vi khuẩn, không dám lau trực tiếp vào vết thương.