Chương 213: Vừa mừng vừa lo
Hai mắt của Bạch Hoài An nhắm chặt lại, cô ra sức hít thở, cô vừa mới chạy nhanh, hiện giờ nói đã không ra hơi, cũng bởi vì quá đói, dạ dày của cô cũng trở nên nóng rát, khó chịu.
Hoắc Tùng Quân quay người nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ: “Có mang thức ăn đến không? Còn cả nước nữa”
“À, à, có, có ạ!” Triệu Khôi Vĩ nhanh chóng phản ứng lại, vội vã đi tìm thức ăn.
Mẹ Hoắc mấp máy môi, cầm bánh mì và nước đi về phía Bạch Hoài An, nhét vào người của Bạch Hoài An: “Này, cô ăn tạm cái bánh mì này đi, đống hoa quả trong túi cô, vừa nhìn đã thấy rất chua rồi, không thể nào mà ăn được.”
Bạch Hoài An bình tĩnh lại, ở trong lòng Hoắc Tùng Quân, mở mắt ra, nhìn mẹ Hoắc một lúc lâu, sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn bà.”
Mẹ Hoắc bỏ qua một bên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của cô, xoay người đi lấy cho Hoắc Tùng Quân một ít đồ ăn.
Vừa mới cầm bánh mì chuẩn bị đi đến, đã nhìn thấy Bạch Hoài An mở nước, đưa cho Hoắc Tùng Quân uống: “Anh mau uống nước đi, anh nhìn thử môi anh xem, anh nhất định rất khát rồi”.
Hoắc Tùng Quân cười cười, cầm lấy chai nước, uống một hơi. Bạch Hoài An lúc này mới cầm chai nước uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy em hái một ít mơ, đã ăn thử rồi, thấy nó rất chua, vừa chua vừa chát, căn bản là không thể ăn nổi”
Thế nhưng, Hoắc Tùng Quân vì không muốn lãng phí ý tốt của Bạch Hoài An, kiên trì ăn liên tục mấy quả liền.
Hoắc Tùng Quân nhận một chiếc khăn ướt từ tay của Triệu Khôi Vĩ, cẩn thận lau sạch gò má và ngón tay của Bạch Hoài An, nghe thấy vậy thì cười nói: “Chua sao? Anh lại cảm thấy mấy quả này ngọt vô cùng”
Hoài An đã cực khổ đi hái quả về, nếu như có chua, đối với anh đều vô cùng ngọt.
Bạch Hoài An thấy Hoắc Tùng Quân đang vô cùng tỉ mỉ lau ngón tay cho mình, nhìn chằm chằm anh, càng nhìn cô càng cảm thấy thích, Hai người anh một miếng, tôi một miếng, rất nhanh đã ăn hết hơn nửa chiếc bánh mì kia, cũng cảm thấy đỡ đói hơn rất nhiều.
“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, ông nội con vẫn còn đang ở phía trên chờ đấy.” Mẹ Hoắc thấy hai người đã khá hơn, lên tiếng nhắc nhở.
Hoắc Tùng Quân nắm chặt tay Bạch Hoài An, gật đầu: “Vâng!”
Ông nội Hoắc ở phía trên chờ, không nói một lời, xung quanh cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua làm lay động đám lá.
Lúc này, dưới vách núi truyền đến tiếng động lớn, ồn ào, ánh mắt của ông nội Hoắc sáng lên, vội vã nhờ chủ Lưu đỡ mình lên: “Có phải là Tùng Quân và Hoài An đã trở về không?”
Chú Lưu nghe thấy tiếng cười nói của mẹ Hoắc, cười lên một tiếng: “Dạ đúng, bọn họ đã trở về, tất cả đều bình an trở về.”
Bầu không khí lập tức trở nên nhộn nhịp hơn.
Ông nội Hoắc được chú Lưu để đi đến gần, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đi đến, vội bước nhanh tới, kéo bọn họ đến, kiểm tra trước sau một lượt.
Trên miệng ông nội Hoắc vẫn còn đang kích động, lẩm nhầm: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”
Đừng có tưởng rằng ông nội Hoắc vừa rồi bình tĩnh như thế, nhưng thật ra trong lòng ông nội lại vô cùng căng thẳng. Dù sao, Hoắc Tùng Quân cũng là cháu trai đầy tự hào và là đứa cháu mà ông nội Hoắc yêu quý nhất, là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Hoắc, hơn nữa, Bạch Hoài An cũng là đứa trẻ mà ông nội Hoắc vô cùng yêu mến. Ông nội Hoắc thật sự rất sợ sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra với cả hai người.
Ông nội Hoắc viền mắt hơn đồi, môi vẫn run rẩy, vẫn luôn lặp lại những lời vừa rồi.
Hoắc Tùng Quân cùng với Bạch Hoài An, mỗi người một bên đỡ lấy ông nội Hoắc, cười vô cùng thoải mái: “Ông nội, chúng cháu đã trở về rồi”.
Ông nội Hoắc lại nhìn bọn họ thêm một lượt, cuối cùng ánh mắt ông vẫn dán chặt lên vết thương trên trán của Hoắc Tùng Quân, ánh mắt trầm xuống.
“Là do Ngô Thành Nam và An Bích Hà làm phải không?”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Dạ phải, lúc nãy bọn họ cũng đã ở dưới tìm chúng cháu, suýt chút nữa bọn cháu đã bị phát hiện”
Hơn nữa bọn họ còn mang theo súng, chính là muốn chạy đến giết người diệt khẩu” Bạch Hoài An lấy ra chiếc máy ghi âm, đưa đoạn ghi âm do chính mình ghi lại cho ông nội Hoắc nghe.
Đoạn ghi âm này là cuộc nói chuyện của An Bích Hà và Ngô Thành Nam lúc ở trước cửa hang động. Hoắc Tùng Quân kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An: “Em ghi âm nó vào lúc nào vậy?”
Bạch Hoài An nhìn anh một cái, ngượng ngùng nói: “Lúc đó em vô cùng căng thẳng, vậy nên đã sờ vào trong túi tìm chiếc máy ghi âm này”.
Bạch Hoài An lúc đầu đi ra ngoài chính là muốn đi tìm bà cụ Bạch và cho con nhà họ Bạch, cô muốn từ trong miệng bọn họ moi ra được một ít thông tin, cho nên đã chuẩn bị máy ghi âm từ trước.
Kết quả lại không ngờ được rằng không thể phát huy tác dụng ở chuyện kia, nhưng trong việc này thì nó lại có công rất lớn.
Ông nội Hoắc VỖ VỖ cánh tay của cô, cười to vài tiếng: “Tốt quá rồi, có thêm cái này, thì bằng chứng sẽ vô cùng đầy đủ.”
“Bằng chứng?” Hoắc Tùng Quân cùng Bạch Hoài An đồng thời nhìn về phía ông nội Hoắc.
Ông nội Hoắc vội giải thích: “Lúc này, chúng ta tìm được xe của Ngô Thành Nam ở gần đây, đã chụp được biển số xe và cảnh bọn chúng lái xe rời đi. Có ảnh chụp, có ghi âm, cho dù bọn chúng có cãi đằng trời thì cũng không thể trốn thoát được.”
Mẹ Hoắc và bố Hoắc đúng lúc cũng lên đến nơi, nghe thấy Ngô Thành Nam và An Bích Hà đi tìm người, chuẩn bị bịt miệng bọn họ, đều giận đến sôi máu, cả khuôn mặt đều đỏ hết lên.
Đặc biệt là mẹ Hoắc, trước đây bà ấy vẫn luôn có thiện cảm với An Bích Hà, khen cô ta là đứa trẻ tốt, nhân phẩm tốt, tính cách tốt.
Vậy nên khi nghe được những lời này, nó giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt mẹ Hoắc vậy, rất đau. “An Bích Hà chết tiệt, Ngô Thành Nam khốn nạn, con sẽ liều mạng với hai nhà họ”
Mẹ Hoắc siết chặt nắm tay, oán hận mà lên tiếng.
Ông nội Hoắc liếc mắt nhìn mẹ Hoắc: “Lần này bố sẽ đích thân ra mặt, nhà chúng ta sẽ phải lấy lại công bằng cho hai đứa trẻ này”.
Ánh mắt của mẹ Hoắc dần trở nên vui mừng nhìn về phía ông nội Hoắc. Ông nội Hoắc từ lâu đã không ra tay rồi, lần này có ông nội ra tay, khẳng định hai nhà kia sẽ không chiếm được bất cứ thứ tốt gì.
Đừng xem thường ông nội Hoắc đã già, thế nhưng khi còn trẻ đã kiên định trấn áp được ông cụ Ngô đó.
Hoắc Tùng Quân rũ mắt, trầm mặc không nói gì, lông mi dài che khuất con người, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không nhìn ra biểu cảm gì, lộ ra vẻ lạnh lùng, vô cùng đáng sợ.
Bạch Hoài An chú ý đến cảm xúc của anh, kéo kéo ống tay áo anh, nói: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Hoắc Tùng Quân bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của mình.
Còn có thể là đang suy nghĩ điều gì đây, anh đang nghĩ làm thế nào để giết chết hai tên súc sinh đó.
Vết thương trên trán của Hoắc Tùng Quân nhìn vô cùng đáng sợ, một đám máu màu đen lớn ở trên trán. Vừa nghe Bạch Hoài An nói, trên mắt cá chân anh cũng có vết thương.
Người nhà họ Hoắc cũng không dám kéo dài ở lại chỗ này lâu hơn nữa, ngay lập tức đưa hai người bọn họ đến bệnh viện.
Đển bệnh viện, vội sai người kiểm tra một lượt toàn thân của Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân, xử lý toàn bộ vết thương trên người hai người.
Sau khi kiểm tra, tình hình của Bạch Hoài An tương đối tốt, ngoại trừ một số vết trầy xước ở trên da, cũng không có vết thương nào khác, nhiều nhất chỉ là bị hoảng sợ.
Thế nhưng Hoắc Tùng Quân ở bên này lại vô cùng nghiêm trọng, vết thương trên trán hơi sâu, có chấn động đến não, vết thương ở mắt cá chân bị kim loại cắt, vừa trải qua một đợt vận động mạnh, vết thương đang lành lại bị rách, đã bắt đầu xuất hiện tình trạng nhiễm trùng.
Trong lúc bác sĩ băng bó cho anh, mẹ Hoắc lo lắng nhìn anh: “Tại sao trên chân con lại có nhiều vết thương như vậy.”
Vết thương bề ngoài là trầy da, tuy chỉ bị rách da, nhưng đã sưng đỏ vì không được cấp cứu kịp thời, trông còn đáng sợ hơn vết thương ở trán và mắt cá chân.
Bạch Hoài An ngồi một bên nhìn bác sĩ bôi thuốc cho mình, nghe thấy vậy thì chột dạ, vội rụt đầu một cái, lặng lẽ nhìn sang hướng khác, lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt tươi cười của Hoắc Tùng Quân.
Anh chớp mắt nhìn cô một cái, quay đầu nói với mẹ Hoắc: “Vì không muốn bọn họ phát hiện ra, vào lúc trốn ở trong khe đá, con không cẩn thận của chân vào hòn đá”.
Lời này vừa nói ra, lửa giận trong mắt mẹ Hoắc lại bùng lên một lần nữa: “Mẹ phải nói cho ông nội con biết, cái này chắc chắn phải cùng tính vào chuyện kia, bác sĩ, phiền bác sĩ viết lại biên bản kiểm tra, hơn nữa, giám định thương tật phải viết nghiêm trọng hơn một ít. Ngày mai mẹ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho các con”
Bạch Hoài An thật sự bội phục Hoắc Tùng Quân lại có thể dễ dàng cho đám người Ngô Thành Nam bị tăng thêm một tầng thù hận.
Bạch Hoài An ngửa đầu, cô không ngờ rằng mẹ Hoắc lại nói chuyện cùng cô, ngẩn người mất vài giây. Mẹ Hoắc nhìn về phía cô: “Đứa bé này làm sao thế, sao lại ngơ ngác ra vậy, tôi hỏi cô có thấy đau không?”
Lúc này, Bạch Hoài An mới phản ứng lại được, nhỏ giọng nói: “Không, không đau ạ!” Vết thương của cô nhỏ như vậy, so với Hoắc Tùng Quân thì nhẹ hơn nhiều, cô làm sao có tư cách kêu đau.
“Làm sao mà lại không đau được chứ, da non thịt mềm như vậy, dù xước nhẹ cũng sẽ đau.” Mẹ Hoắc nói, tuy rằng giọng nói vẫn đầy sự khó chịu, nhưng lại quay đầu nói với bác sĩ đang bôi thuốc cho Bạch Hoài An: “Bác sĩ, nhớ nhẹ tay một chút, con nhỏ sợ đau.”