Chương 223: Đừng liên lạc
An Bích Hà đợi ở công ty hơn nửa ngày, không đợi An Vu Khang trở lại cũng không đợi điện thoại của ông ta, thế mà lại thấy được tin tức tập đoàn Ngô Đạt hủy bỏ mọi quan hệ với tập đoàn An Thị.
Trước đó, tập đoàn Ngô Đạt không bày tỏ rõ là tập đoàn An Thị đang nhận được sự giúp đỡ của họ, thế nhưng vẫn có ám chỉ cho việc này. Thế nhưng sau lần thanh minh này thì đã nói rõ việc tập đoàn An Thị không có bất kỳ quan hệ nào với tập đoàn Ngô Đạt, không hề có quan hệ làm ăn.
Điều này cũng cho thấy rõ, tập đoàn Ngô Đạt không muốn trở thành chỗ dựa cho tập đoàn An Thị.
Người của bộ phận truyên thông của công ty cũng cảm thấy luống cuống, họ không tìm được tổng giám đốc An thì nhanh chóng tìm đến chỗ của An Bích Hà, để xem xem cô ta định sẽ làm thế nào.
Trước đây, tập đoàn An Thị đã bày mưu tính kế nhằm vào tập đoàn Hoắc Kỳ, suýt nữa đã tán gia bại sản. Phải từ bỏ không biết bao nhiêu là lợi ích mới có thể bám vào tập đoàn Ngô Đạt, cuối cùng mới có thể tránh được một kiếp. Thế nhưng bây giờ tập đoàn Ngô Đạt lại đổi ý, những tài sản mà họ đã lấy của tập đoàn An Thị họ cũng không hề có ý định trả lại.
Điều này là một sự bất lợi vô cùng lớn với tập đoàn An Thị.
An Bích Hà nhìn vẻ cuống cuồng của giám đốc bộ phận truyền thông, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, thế nhưng bây giờ người có thể đứng ra giải quyết cũng chỉ có cô ta mà thôi, vì thế cô ta không được hoảng.
“Trước tiên, các người đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ đến tìm người nhà họ Ngô để hỏi thăm một chút, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”
Cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam đã đoán được sau khi công ty đăng bài thanh minh thì An Bích Hà sẽ tới tìm anh ta, vì thế sau khi anh ta nhận điện thoại thì nghe thấy tiếng rống vô cùng giận dữ của cô ta.
“Ngô Thành Nam, chuyện gì đang xảy ra thế? Có phải tập đoàn Ngô Đạt nhầm lẫn ở đâu rồi không? Sao bây giờ đột nhiên đăng bài thanh minh nói răng tập đoàn Ngô Đạt không có bất kỳ quan hệ làm ăn gì với tập đoàn An Thị, không phải trước đó chúng ta đã nói xong hết rồi sao? Hơn nữa ông nội cũng đã đồng ý…
“An Bích Hà… Ngô Thành Nam lên tiếng cắt đứt lời nói của cô ta, nhanh chóng nói: “Đây chính là mệnh lệnh do chính miệng ông nội nói, không có nhầm lẫn gì cả”
“Cái gì?” An Bích Hà sững sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao có thể, tập đoàn An Thị cho tập đoàn Ngô Đạt nhiều lợi ích như thế, rố ràng chính miệng ông nội anh cũng đã đồng ý rồi, rốt cuộc thì chuyện này là sao chứ?”
Ngô Thành Nam cúi thấp đầu, trên gương mặt dịu dàng lúc này chỉ toàn là sự lạnh lùng, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ: “Chuyện chúng ta muốn giết Hoắc Tùng Quân đã bị nhà họ Hoắc phát hiện, bọn họ đã lấy được chứng cứ mấu chốt, sau đó đi thẳng đến nhà họ Ngô đồi công bằng, đây là điều kiện mà nhà họ Hoắc đã đưa ra.
Sắc mặt An Bích Hà trở nên trắng bệch, cô ta lùi về sau hai bước, suýt nữa đã té lăn trên đất, giọng nói cũng không còn lanh lẹ như trước nữa: “Sao, tại sao lại thế? Sao bọn họ có thể lấy được chứng cứ thế? Em thấy chúng ta đâu có sơ suất gì đâu”
“Em còn nhớ cái động kia không?” Ngô Thành Nam đột nhiên lên tiếng: “Nhà họ Hoắc lấy ra bản ghi âm, là lúc mà chúng ta đến tìm Hoắc Tùng Quân nói chuyện, chắc hẳn khi đó bọn họ có trốn ở đâu đó trong hang động”
Ngô Thành Nam nói xong, ánh mắt An Bích Hà đột nhiên trợn to: “Cái hang động đó rõ ràng không có chỗ để cho người trốn…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đột nhiên nghĩ đến hôm đó Ngô Thành Vũ kêu cô ta ra ngoài, vẻ mặt hối hận, tức giận lên tiếng: “Anh không nên kêu em đi ra ngoài, rõ ràng là đi mấy bước thì đã bị phát hiện rồi…
“An Bích Hà, chuyện đã thế này rồi, cũng không có cách để thay đổi, anh cũng đã phải trả một cái giá rất lớn” Ngô Thành Nam nói cho cô ta nghe những điều kiện mà mình đã đồng ý.
An Bích Hà nghe thấy thế thì môi run rẩy, không nói được câu nào.
Ngô Thành Nam đã đồng ý hết những điều kiện này, đúng là độc ác dường như đã muốn ép anh ta vào đường cùng. Nếu như chính giữa xuất hiện chuyện gì nữa thì e răng anh ta sẽ hết duyên với tập đoàn Ngô Đạt.
Hai năm sẽ có rất nhiều thứ thay đổi “An Bích Hà, anh nói rồi anh không thể giúp em nữa. Tập đoàn An Thị… Sau này đều sẽ dựa vào em.” Ngô Thành Nam cố nhịn lên tiếng, anh ta chuẩn bị cúp điện thoại thì An Bích Hà lại lên tiếng gọi anh ta.
“Ngô Thành Nam, vậy chúng ta, chúng ta phải tính sao đây?”
Điều này là điều mà An Bích Hà quan tâm ô ta cho rằng nếu cô ta ráng chịu đựng, lôi kéo Ngô Thành Nam, chiếm được sự yêu mến của ông cụ Ngô thì có thể đường đường chính chính được gả vào nhà họ Ngô.
Thế nhưng thực tế lại chơi cô ta một vố, biến cô ta trở thành như thế này.
Ngô Thành Nam im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Thật xin lỗi, anh đã đồng ý với người ta không được hứa hẹn gì với em. Ông cụ Ngô đã cấm anh không được qua lại với em rồi. An Bích Hà, sau này chúng ta không nên liên lạc với nhau, phía anh có quá nhiều thử thách, không thể làm chậm trễ em được.”
Rõ ràng là anh ta thấy An Bích Hà đã hết giá trị lợi dụng, thế nhưng anh ta vẫn nói những lời có lợi theo bản năng, chối bỏ trách nhiệm cho mình, luôn miệng nói không còn cách nào khác.
An Bích Hà không hề muốn bị bỏ rơi, cô ta gấp tới mức muốn bật khóc.
“Chúng ta, rõ ràng là chúng ta đã xảy ra quan hệ, chúng ta…
Cô ta không nói được gì, nếu như cô ta còn có khả năng sinh sản nói không chừng bây giờ trong bụng cô ta đã có con của Ngô Thành Nam. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta mất đi khả năng sinh sản, không hề có giá trị gì.
Không thể giữ được Ngô Thành Nam cũng không thể khiến ông cụ Ngô hồi tâm chuyển ý.
‘Vẻ mặt An Bích Hà đen đi, trong lòng cảm thấy vô cùng gấp gáp.
Ngô Thành Nam cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, thật ra thì trên những phương diện khác An Bích Hà vô cùng đồng điệu với anh ta. Thế nhưng trong lòng anh ta thì cái gì cũng đều kém hơn lợi ích, cho dù có đồng điệu thì cũng vô dụng thôi “An Bích Hà, hẹn gặp lại”
Nói xong anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, giống như không còn mặt mũi nào để nói chuyện với An Bích Hà nữa.
An Bích Hà nghe thấy tiếng tút tút bên đầu dây bên kia, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, một hồi lâu sau cô ta nắm chặt điện thoại trên tay.
Không được cô ta phải đến nhà họ Ngô để gặp ông cụ Ngô, nhất định phải tìm một lời giải thích.
Cho dù, cho dù không thể thay đổi suy nghĩ của thì cũng phải đòi lại tài sản của tập đoàn An Thị, Bây giờ không biết bố đang ở đây vì thế công ty đều dựa cả vào cô ta.
Mặc dù An Bích Hà vô cùng kiêu căng thế nhưng trong lòng cô †a vô cùng rõ ràng nếu cô ta rời khỏi công ty thì không phải là gì cả. Nếu không dựa vào công ty vậy thì cô ta sẽ trở thành đối tượng bị người khác coi thường.
Trước kia khi đắc tội với những người đó, thì e rằng bây giờ cô ta đã trở nên sa sút rồi.
Cô ta không thể cho bọn họ cơ hội này.
An Bích Hà càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy hoảng hốt, vội vàng chạy ra khỏi công ty. Phương Ly đi lướt qua cô ta, thấy dáng vẻ cuống cuồng của cô ta thì nở một nụ cười u ám, cô ta vốn có dáng vẻ tươi đẹp thế nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng âm trầm.
Cô ta vừa nghe nói nhà họ Ngô đã đăng bài thanh minh, chắc chẳn ông trời cũng muốn giúp cô ta, các loại nhân tốt đều đã có sẵn rồi, tập đoàn An Thị cứ chờ phát sản đi.
Cô ta muốn xem một chút, nếu An Bích Hà không có tập đoàn An Thị thì cô ta sẽ làm thế nào để tiếp tục diễu võ dương oai đây, Trần Thanh Minh cũng sẽ không còn thích An Bích Hà nữa!
Phương Ly lấy điện thoại, đi tới một nơi kín đáo bấm một dãy số. Sau khi đều bên kia nhận máy thì cô ta thấp giọng nói: “Đã chuẩn bị xong cả chưa? Hai ngày này, đúng rồi, càng sớm càng tốt nhất định phải trước tập đoàn An Thị”
Sau khi cô ta cúp điện thoại thì biểu cảm trên mặt dãn ra, cong môi cười một tiếng.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu một chút gió đông nữa thôi An Bích Hà vội vàng lái xe đến nhà họ Ngộ, lúc này trên đường xảy ra một tai nạn xe cộ, vất vả lắm cô ta mới chạy tới nhà họ Ngô, thế nhưng lại bị người khác ngăn lại.
An Bích Hà cũng không kiêng dè gì, đứng trước của nhà họ Ngô hô lớn: “Để tôi vào gặp ông cụ Ngô, nếu không tôi sẽ đứng trước cửa nhà họ Ngô này luôn, chỉ cần các người không ngại phiền thì tôi sẽ đứng đây gọi mãi. Nếu như không nhận được sự đồng ý thì tôi sẽ ở dưới lầu tập đoàn Ngô Đạt goi lớn, chắc chắc ông cụ sẽ ra gặp tôi”
Trong lòng cô ta biết rất rõ, ông cụ Ngô là một người trọng danh tiếng. Sắp tới, Ngô Thành Nam sẽ đến nhà họ Hoắc nói xin lỗi, nếu để người ngoài nghe thấy thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của công ty.
Nếu An Bích Hà làm ra những việc như thế sẽ khiến tập đoàn Ngô Đạt gặp thêm nhiều phiền phức, e răng mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, có người đi ra nói với bảo vệ trước cửa: “Ông cụ bảo để cô ấy vào.”
Trên mặt An Bích Hà để lộ vẻ vui mừng, thấy bảo vệ cho vào thì vội vàng đi vào trong.