Chương 238: Ra tay đi
Cuối cùng thì Hoắc Tùng Quân cũng biết tại sao Bạch Hoài An lại khóc lóc thảm thiết như vậy, ngay cả bản thân anh khi nghe được một chuyện như vậy thì trong lòng cũng vô cùng tức giận.
“Đám người của nhà họ An kia thật không ra gì” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên lạnh lùng hơn.
Đồng thời trong lòng của anh cũng tràn đầy áy náy, nếu như năm đó anh có thể tin tưởng Bạch Hoài An thì anh đã sớm tìm ra sự thật rồi Nhưng vào lúc đó bởi vì ơn cứu mạng của An Bích Hà mà anh đã tin vào lời nói của người nhà họ An, anh vẫn luôn đứng về phía của nhà họ An mà không tin tưởng Bạch Hoài An, thậm chí anh còn lừa gạt cô truyền máu cho An Bích Hà.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tùng Quân đã trực tiếp tát cho mình hai bạt tai.
Bạch Hoài An dừng khóc một chút vì hành động này của anh, cô nhìn anh với một đôi mắt đỏ hoe, cô vô cùng kinh ngạc và sững sờ, nhìn thấy vết đỏ trên mặt của anh thì ngón tay của cô run run, sau đó cô cẩn thận sờ lên Trước khi ngón tay của cô kịp chạm vào thì Hoắc Tùng Quân đã ôm cô vào trong lòng một cách mạnh mẽ như thể muốn cơ thể của cô hòa làm một với anh.
Hoắc Tùng Quân mím chặt môi, anh dùng giọng nói khàn khàn nói tiếng xin lỗi bên tai cô hết lần này tới lần khác: “Xin lỗi, là do anh không tốt, anh đã không tin tưởng em, xin lỗi, xin lỗi”
Anh càng không ngừng xin lỗi thì Bạch Hoài An lại khóc càng thêm khổ sở, cả người của cô run lên, khóc không thành tiếng.
Vốn dĩ bố của cô có thể sống sót!
Rõ ràng bố của cô đã cứu An Bích Hà, rõ ràng đã bấm 115, dù cho trước đó nhà họ An không đưa bố của cô đến bệnh viện, nhưng chỉ cần xe cứu thương đến thì bố của cô sẽ còn hy vọng sống sót.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ ra tay vô cùng độc ác, bọn họ đã hại chết bố của cô trước khi xe cứu thương đến.
Tại sao, tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy, là vì hạng mục đầu tư và danh tiếng? Hay là vì tiền?
Khi mở mắt ra một lần nữa thì trong mắt của Bạch Hoài An đều là sự thù hận.
Không phải thứ mà bọn họ để ý nhất chính là tiền hay sao? Không phải để ý đến danh tiếng nhất hay sao? Cô sẽ khiến cho nhà họ An mất đi những gì mà bọn họ quan tâm nhất, khiến cho bọn họ cảm nhận được sự tuyệt vọng và khổ sở mà cô đã phải trải qua.
“Hoắc Tùng Quân, chúng ta ra tay đi”
Cô nghẹn ngào nói ra những lời này, Hoắc Tùng Quân cũng không dừng lại mà trực tiếp nói thẳng: “Được thôi”
Trước đây anh đã không đứng về phía của Bạch Hoài An, sau này, anh sẽ mãi mãi ra sức giúp đỡ cho cô, cho dù đúng hay sai thì anh vẫn luôn đứng về phía Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An đứng dậy khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân, cô lau nước mắt và nói với anh: “Xin lỗi, em đã xem điện thoại của anh…
“Không sao, của anh cũng là của em”
Hoắc Tùng Quân sờ lên đôi mắt sưng đỏ của cô một cách âu yếm: “Hai mắt lại khóc sưng lên rồi, nếu trong một ngày em khóc nhiều lần như vậy thì sẽ hư mắt đó.”
Đôi mắt này rất đẹp và long lanh, nó vô cùng linh động, anh không muốn đôi mắt của Bạch Hoài An lại bị thương nữa, mỗi ngày khi cô vừa mở mắt ra thì chỉ có bóng tối vô tận.
Nghĩ đến đôi mắt trống rồng lúc trước, trong lòng anh lại cảm thấy xót xa.
Bạch Hoài An cũng bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, sau khi mắt của cô được chữa khỏi thì bác sĩ Lâm đã nói cô nhất định phải bảo vệ đôi mắt thật tốt, nếu không sau này sẽ rất dễ bị tốn thương một lần nữa.
“Anh gửi đoạn ghi âm cho em đi, bây giờ em phải đi tắm và nhỏ mắt đây”
Bạch Hoài An vội vã tìm chai thuốc nhỏ mắt, cô vừa nhỏ mắt vừa nói chuyện với Hoắc Tùng Quân: “Sau khi em trả thù cho bố xong thì em phải đền ơn bác sĩ Lâm cho thật tốt, nhờ anh ấy mà đôi mắt của em mới có thể lành lại”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì đuôi lông mày của anh giật giật, vẻ mặt của anh có chút chột dạ.
Bạch Hoài An nháy mắt một cái để hấp thu thuốc nhỏ mắt, đôi mắt của cô trở nên trong trẻo hơn rất nhiều, vừa mở mắt ra thì đã bắt gặp vẻ mặt chột dạ của anh, cô nhíu mày: “Vẻ mặt của anh có ý gì, anh có chuyện gì đang giấu giếm em có phải không? Thành thật khai báo đi!”
Hoắc Tùng Quân có chút không được tự nhiên, anh nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… Khi anh biết Lâm Bách Châu đã chữa khỏi đôi mắt cho em thì anh đã bảo Triệu Khôi Vĩ chuyển cho anh ta một khoản tiền để làm tiền thuốc men…”
Bạch Hoài An vô cùng kinh ngạc, cô cũng không biết việc này, cho tới bây giờ Hoắc Tùng Quân vẫn chưa từng đề cập với cô về chuyện này.
Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “Lâm Bách Châu nghĩ anh đang cười nhạo anh ta nên đã trả lại số tiền đó, hình như mối quan hệ của anh và thăng nhãi này đã không hợp nhau từ khi cả hai vẫn còn nhỏ.”
Bạch Hoài An cũng nhớ tới bầu không khí lúc trước khi Lâm Bách Châu và Hoắc Tùng Quân ở chung với nhau, mặc dù bọn họ không có cãi nhau, nhưng bầu không khí cũng vô cùng lạnh nhạt.
“Trước đây giữa hai người có xảy ra mâu thuãn gì hay không? Tính tình của bác sĩ Lâm tốt như vậy mà lại khó chịu với anh, nhất định anh đã làm cái gì đó rồi!”
Bạch Hoài An vô cùng tin tưởng trường hợp này, cô và Hoắc Tùng Quân đã ở chung lâu như vậy, cô đã sớm biết người này cũng không hề đơn giản như cách mà anh thường biểu hiện ở trước mặt cô, trái lại khi Hoắc Tùng Quân đối mặt với người khác thì lạnh lùng vô tình, ra tay tàn ni Hoắc Tùng Quân thấy cô đừng về phía Lâm Bách Châu thì vẻ mặt của anh trở nên vô cùng âm u: “Anh chưa từng làm gì cả, là do đầu óc của anh ta quá nhỏ.”
Khi còn bé mối quan hệ của anh và Lâm Bách Vĩ rất tốt, bọn họ và Châu Hữu Thiên thường đi chơi với nhau, Lâm Bách Châu nhỏ hơn bọn họ hai hai tuổi nên không chơi cùng bọn họ, anh ta thấy mối quan hệ giữa anh và Lâm Bách Vĩ rất tốt thì giận chó đánh mèo lên anh Từ nhỏ đến lớn anh và anh ta đều không hợp nhau, Hoắc Tùng Quân nể mặt Lâm Bách ‘Vĩ nên không để ý thằng nhãi này, không nghĩ tới thãng nhãi này lại theo dõi người phụ nữ của anh.
Nếu như là người khác thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, cũng may Lâm Bách Châu là em trai của Lâm Bách Vĩ, nên Hoắc.
Tùng Quân mới không quá mức làm khó anh ta Bạch Hoài An cầm lấy quần áo mà Hoắc.
Tùng Quân đưa cho cô thay, cô vừa đi vào phòng tắm, vừa nói với Hoắc Tùng Quân: “Mấy ngày nay em vẫn chưa gặp bác sĩ Lâm, cũng không biết anh ấy như thế nào rồi, hai ngày nữa em sẽ đến bệnh viện một chuyến… Cũng không biết phải đền ơn anh ấy như thế nào.
Hoắc Tùng Quân, anh quen biết Lâm Bách Châu lâu như vậy, anh biết anh ấy thiếu cái gì không?”
Hoắc Tùng Quân chăm chú nhìn Bạch Hoài An, nhìn thấy cô không tin lời của mình, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu Gia cảnh của Lâm Bách Châu cũng không tệ, anh ta cũng không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu một Bạch Hoài An. Ngoại trừ việc để cho Bạch Hoài An “lấy thân báo đáp” thì Hoắc Tùng Quân cũng không nghĩ ra được Lâm Bách Châu thiếu cái gì.
Bạch Hoài An đóng cửa cửa phòng tắm lại, Hoắc Tùng Quân ngồi trên ghế sa lon và nhắn tin cho Sở Hân.
Anh bảo cô ta tạm thời trốn đi, không nên xuất hiện ở bên cạnh An Vu Khang.
Sở Hân vừa mới rời đi thì mục đích của cô ta đã bị lộ ra, nếu như xuất hiện ở bên cạnh An Vu Khang thì có lẽ cô ta sẽ bị nhà họ An trả thù.
Lúc Bạch Hoài An từ phòng tảm đi ra thì sự đau khổ và bi thường ở trong lòng cũng đã giảm đi rất nhiều.
Hoắc Tùng Quân đã không còn ở trong phòng khách, cô đẩy cửa ra và đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy anh đang mặc áo ngủ, năm trong chiếc chăn bông nhỏ của cô.
Nhìn thấy Bạch Hoài An bước vào thì anh đứng dậy và xốc chăn lên, sau đó anh võ võ vị trí bên cạnh mình: “Nào, Hoài An, anh đã làm ấm giường rồi, lên đây đi”
Bạch Hoài An dừng bước một chút, cô vốn không hề có áp lực tâm lý khi để cho Hoắc Tùng Quân ngủ lại đây. Hai người đã là vợ chồng hợp pháp, ngày xưa khi còn là người yêu thì những gì nên làm thì bọn họ cũng đã làm rồi Nếu như có chuyện gì xảy ra thì cứ coi như “nước chảy thành sông”.
Nhưng nhìn thấy nụ cười mờ ám của Hoắc Tùng Quân ở dưới ánh đèn ấm áp, trong lòng của Bạch Hoài An cũng trở nên căng thẳng.
Thân thể của cô trở nên cứng ngắc khi nằm bên cạnh anh, hô hấp cũng có chút vội vã, vốn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân sẽ làm cái gì đó với cô. Không nghĩ tới anh chỉ ôm cô vào lòng, anh chưa làm gì hết thì đã tắt đèn.
“Anh…”
Đôi mắt long lanh của Bạch Hoài An nhìn anh, vừa mới nói một chữ thì Hoắc Tùng Quân đã sờ sờ tóc của cô, anh dịu dàng nói: “Ngủ đi, hôm nay em đã mệt mỏi suốt một ngày rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai khi mặt trời mọc thì sẽ là một ngày tốt đẹp”
Hoắc Tùng Quân võ nhẹ lưng của cô từng chút một, chỉ thiếu mỗi việc hát ru cho cô ngủ.
Hoắc Tùng Quân có thể cảm nhận được trước đây khi anh và Bạch Hoài An ở cạnh nhau, nhìn từ bên ngoài thì hai người bọn họ rất giống những đôi tình nhân bình thường khác, không có vấn đề gì. Nhưng trên thực tế thì cô luôn cảnh giác và đề phòng anh.
Anh sợ rằng cô sẽ gặp lại chuyện lúc trước một lần nữa, sợ anh sẽ hại cô thêm một lần nữa.
Cho tới bây giờ cô mới chậm rãi tháo đi lớp phòng vệ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tùng Quân khế hôn lên mắt của cô một cái, vầng trán hạ xuống, anh nở một nụ cười hạnh phúc.