Chương 291: Bảo vệ bọn họ
Cách làm của Ngô Thành Nam quả thực rất đơn giản và dễ hiểu, mặc dù nó rất thô thiển nhưng lại hữu dụng.
An Bích Hà đã tìm cách xử lí nhẹ nhàng nhất, nhưng bọn họ không chấp nhận việc này, mà thay vào đó, bọn họ còn cho cả thế giới biết rằng cô ta dùng tiền để bịt mồm bọn họ. Bây giờ cách duy nhất chính là cưỡng chế.
An Bích Hà không dám dùng biện pháp này nhưng Ngô Thành Nam thì khác, anh ta cứng rắn hơn An Bích Hà và vấn đề lần này nên được giải quyết một cách nhanh chóng.
Cặp vợ chồng đó không thể thấy chết mà không sợ được.
Chỉ cần bọn họ không khiếu nại hoặc làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn thì vụ việc này sẽ nhanh chóng chìm xuống thôi.
Quản nhiên sau khi Ngô Thành Nam cúp điện thoại, anh ta quay ra nói với An Bích Hà: “Tôi đã cho người tung ra một số tin tức của người nổi tiếng rồi. Không lâu nữa mọi chuyện sẽ chìm xuống thôi”
Khoé miệng An Bích Hà nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta ngoan ngoãn ôm lấy tay Ngô Thành Nam, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Thành Nam, anh thật tuyệt, anh chính là anh hùng của em. Lần nào cũng là anh cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng, anh còn mạnh hơn Hoắc Tùng Quân gấp trăm lần. Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ không nghĩ tới hành động lần này của chúng ta. Chẳng mấy chốc anh ta sẽ thua trong tay anh mà thôi”
Lời nói của An Bích Hà tuy rất khoa trương, nhưng trong giọng điệu lại không có chút nào giả dối cả, cứ như thể được phát ra từ tận đáy lòng.
Lần này An Bích Hà thực sự cảm động, cô ta nhìn Ngô.
Thành Nam một cách chân thành.
Ngô Thành Nam rất thích nghe người khác nói mình mạnh hơn Hoắc Tùng Quân, anh ta sờ tóc của An Bích Hà và cười nói: “Cô là người của tôi, sao tôi có thể để cô bị ức hiếp được chứ”
Một lúc sau, An Bích Hà đột nhiên nghĩ tới điều gì đó và nhíu mày: “Thành Nam, ông nội của anh không thích em lắm.
Nếu ông ấy biết chuyện này liệu ông ấy có giận anh không?
Người giúp việc phía sau hai người nghe xong những lời này thì đã lắng lặng bước ra ngoài trong lúc bọn họ không để ý tới.
Bạch Hoài An cuối cùng cũng có thể thư giãn sau khi hoàn thành công việc của mình với Cách Lệ Tâm. Cô vừa mở điện thoại lên đã nhìn thấy tin nhắn Facebook của Trần Thanh Minh.
Trong lúc đang làm việc, cô có thói quen tắt âm nên không kịp phát hiện ra tin nhắn của Trân Thanh Minh.
“Xin chào” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng và sắc bén.
Bạch Hoài An dừng lại và nói nhỏ: “Tùng Quân, anh có bận không?”
Hoäc Tùng Quân phát hiện ra đây cuộc gọi của Bạch Hoài An thì giọng nói của anh lập tức dịu đi: ừa rồi anh đang bận, Hoài An, em gọi cho anh có chuyện gì vậy?”
“Nếu em làm phiền anh thì em xin lỗi..”
“Không sao, nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp nói cho anh biết” Hoắc Tùng Quân ngắt lời cô, nhẹ giọng nói.
Trong lòng anh không gì có thể sánh được với nhu cầu của Bạch Hoài An, chỉ cần nó không nguy hiểm đến tính mạng thì anh có thể ngay lập tức gạt nó sang một bên.
Bạch Hoài An nói: “Sáng nay, tin tức của Khinh Hà đột nhiên bị xuất hiện. Anh có biết chuyện này không?”
Hoắc Tùng Quân “ừ’ một tiếng rồi giải thích: “Ngô Thành Nam giúp cô ta trấn áp tin tức, anh đã cho người thao túng để tung ra tất cả những tin tức trước đó.”
Bạch Hoài An biết điều đó, chả trách tin tức lại bùng lên một cách tập trung như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, cô vội vàng nói: “Tùng Quân, bố mẹ của cô gái đó phát sóng trực tiếp và nói muốn kiện An Bích Hà. Em sợ bọn họ có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng”
€ô vội vàng nói tiếp: “Hoắc Tùng Quân, tạm thời anh có thể cho người đến tìm và bảo vệ họ được không?”
Bạch Hoài An khá do dự khi nói ra điều này, cô sợ sẽ gây phiền phức cho Hoắc Tùng Quân, nhưng chỉ có anh mới có thể làm được điều này.
Nhắm vào An Bích Hà nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng bọn họ không ngờ An Bích Hà lại có thể làm ra loại việc này, chó cùng rứt giậu, làm hại đến người vô tội. Bạch Hoài An không muốn nhìn hai người kia gặp tai nạn nữa.
Vừa rồi khi cô nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp của cặp vợ chồng kia, trong đầu hiện lên hình ảnh của bố mẹ mình, cô cảm thấy có chút không đành lòng.
Hoắc Tùng Quân thở dài và nhẹ giọng nói: “Anh đã đoán được em sẽ nói điều này nên anh đã cho người đến đó rồi.
Hoài An, em đừng lo lắng, nhất định sẽ giữ được an toàn cho bọn họ”
Bạch Hoài An sững người một lúc, cổ họng cô như bị cục bông chặn lại, khóe mắt ươn ướt: “Cảm ơn anh”
Hoắc Tùng Quân giả bộ tức giận khi nghe được lời này: “Em đừng nói ba chữ này với anh, anh không cần. Anh thích nghe ba chữ kia cơ.”
Bạch Hoài An đỏ mặt, cô nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý liền thì thào vào điện thoại: “Hoắc Tùng Quân, em yêu anh, rất yêu anh”
Hoắc Tùng Quân chỉ nói như vậy để điều chỉnh bầu không khí nhưng anh không ngờ mình lại nghe được nói những từ này. Tai anh nóng ran, giọng nói cũng thiếu phần tự nhiên.
“Em, sao em lại đột ngột nói như vậy? Làm anh cảm thấy rất xấu hổ”
Người vợ khàn giọng hỏi qua khe cửa: “Ai đấy.”
Họ hàng của bọn họ không có ở thành phố này, bạn bè của họ đều đi làm, trong thời gian này, đáng lẽ sẽ không có ai đến.
Vậy người đang gõ cửa là ai?
Một giọng nam vang lên ở cửa: “Đồ ăn mà cô gọi.”
Người vợ sững sờ một lúc rồi nhìn chồng hỏi: “Anh gọi đồ ăn à?”
Người chồng lắc đầu: “Không phải chúng ta ở cạnh nhau suốt sao. Anh đâu có gọi đồ ăn đâu”
Vào lúc này, bọn họ không có tâm trạng để ăn. Người chồng cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông ấy kéo vợ mình lùi lại vài bước, ánh mắt cảnh giác: “Chúng tôi không gọi đồ ăn, anh là ai?”