Chương 298: Bị nhìn chằm chằm
Cô vừa mới nói xong không đến hai giây, điện thoại đã được bắt máy, âm thanh ở bên chỗ Trần Thanh Minh có chút ồn ào, không giống như đang ở trong văn phòng.
“Hoài An, có chuyện gì không vậy?” Trong không gian mà âm thanh to đến mức đỉnh tai nhức óc, Trần Thanh Minh phải cố hết sức hét lớn vào điện thoại, để cho Bạch Hoài An nghe rõ thấy giọng nói của mình.
Âm thanh đinh tai nhức óc này, khiến cho Bạch Hoài An giật mình, theo bản năng để di động ra xa, chau mày nói: “Anh đang ở đâu vậy?”
Giọng nói Trần Thanh Minh rất phiêu, còn hoan hô vài tiếng theo theo điệu nhạc, hưng phấn mà nói: “Tôi đang ở quán bar, cô có muốn đến đây không.
Quán bar này tôi vừa mới mở, có thể vui chơi cả một đêm, gọi Hoắc Tùng Quân đến cùng luôn”
“Hay là thôi đi, chúng tôi không đến đâu, anh cứ bình tĩnh mà vui chơi đi” Bạch Hoài An xin miễn cho kẻ bất tài.
“Nếu anh vui vẻ thì cứ cười đi, đừng nhịn”
Bạch Hoài An liếc nhìn anh, rõ ràng trong mắt tràn ngập sự vui sướng, khóe miệng lại còn nhếch nhếch lên, vậy mà lại còn cố gắng bày ra bộ dạng tiếc nuối.
Cho dù anh có đẹp trai thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hoắc Tùng Quân không nhịn được, rốt cuộc cũng cười ra tiếng: “Không phải anh vui vẻ vì Trần Thanh Minh không đến, mà bởi vì anh vừa nhớ tới một câu chuyện cười.”
Bạch Hoài An không nói gì nhìn bộ dạng khoa trương của anh, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt có chút xa xăm, vốn dĩ còn có thể gọi thêm anh em Lâm Bách Vĩ và Lâm Bách Châu, chỉ tiếc l Cô nghĩ đến tình hình của Lâm Bách Châu, vẻ mặt có chút trùng xuống, cũng không biết tình hình của anh ta bây giờ thế nào rồi, có tốt hay không. Tình hình lần trước của anh ta khiến người khác phải khiếp sợ, khiến cho người ta cũng cảm thấy lo lắng không thôi.
Sau khi Bạch Hoài An quen biết Lâm Bách Châu, lập tức liền cảm thấy anh ta quả thật không hề giống với vẻ ngoài dịu dàng như vậy, thực chất bên trong Lâm Bách Châu cực kỳ cố chấp và nhạy cảm, nhìn có vẻ như rất ngoan ngoãn. Nhưng thật ra thì nổi loạn hơn so với anh trai anh ta nhiều.
Hy vọng là anh ta sẽ khỏi bệnh sớm.
Bạch Hoài An nghĩ đến thì thở dài, đột nhiên bàn tay được một bàn tay to lớn mang theo sự ấm áp nắm lấy, xe cũng ngừng lại, phía trước là đèn đỏ.
Cô quay đầu, nhìn lại cặp mắt màu hổ phách của Hoắc Tùng Quân, trong mắt anh tất cả đều là sự quan tâm và an ủi cô.
“Anh ta nhất định không có việc gì đâu. Gần đây anh cũng có liên lạc với Lâm Bách Vĩ, anh ta nói bệnh tình của Lâm Bách Châu chuyển biến rất tốt, không lâu sau sẽ lại khỏe mạnh như trước đây, còn có thể trở lại bệnh viện để tiếp tục làm việc”
Bạch Hoài An nhìn anh, rất lâu sau khóe miệng mới nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đào hoa ửng đỏ ướt át: “Vậy thật sự quá tốt rồi”
Lúc này, tại quán bar.
Tiếng nhạc sôi động ầm ầm kết thúc, Trần Thanh Minh từ trong đám người chui ra ngoài, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc dính xuống trán, khuôn mặt đẹp trai còn mang theo sự gợi cảm.
Sự phấn khích trong mắt của anh ta vẫn chưa hoàn toàn hết, ngồi ở trước quầy bar, rót ly rượu rồi nhấp một ngụm.
Nghe thấy tiếng nhạc vang lên, anh ta cũng không đứng dậy, có chút hứng thú nhìn sàn nhảy có cả trai lẫn gái.
Trần Thanh Minh có một vẻ ngoài đẹp trai, trắng trẻo, anh †a mặc một bộ đồ Tây, đơn giản lại phóng khoáng, nhưng cả người lại toát ra một hí của tuổi trẻ, khuôn mặt rất sạch sẽ, trên mặt cũng không có đổ đầy dầu như những người đàn ông ở đây.
Anh ta ngồi yên vị ở trên quầy bar một lúc, không dưới năm người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc khiêu gợi đi đến gần, nhưng những người này cũng không ngoại lệ đều bị từ chối.
Phụ nữ bị cự tuyệt thẹn quá hóa giận, oán giận với chị em: “Đến quán bar chơi, còn lạnh lùng cái gì chứ, tôi vừa mới nhìn thấy anh ta ở trên sàn nhảy nhảy cực kỳ sung, cũng không phải bộ dạng lạnh lùng kia, cô nói xem có phải anh ta bị cong không”
Lúc cô gái này nói ra những lời này, có chút không chú ý, có một người phụ nữ đứng sau các cô.
Cả người cô ta ăn mặc rất kín đáo, ở cái chỗ mà tất cả các cô gái đều ăn mặt hết sức gợi cảm, rất ít vải, thi có chút khác biệt.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thèm để ý, ánh mắt nhìn chăm chằm về hướng Trần Thanh Minh, tràn ngập vẻ si mê.
Không hổ là người mà cô ta thích, cho dù có người phụ nữ không biết xấu hổ mà dám quấn lấy anh, anh cũng sẽ không phản ứng lại mấy người đó. Sau này anh nhất định sẽ là một người bạn trai tốt, một người chồng tốt và là một người cha tốt.
Người phụ nữ nghĩ, hai má trong khẩu trang nâng lên, có chút đỏ ửng, ánh mắt không bình thường lại cố chấp, nhìn chằm chằm vào mặt Trần Thanh Minh không rời.
Rất lâu sau, cô ta mới nắm chặt nắm tay lại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô ta nhất định phải đến được với Trần Thanh Minh, nhất định phải ở cùng một chỗ với anh ta, cho dù là dùng cách nào đi chăng nữa.
Trần Thanh Minh không biết bản thân đang bị người nào đó nhìn chăm chằm, anh ta đến quầy bar chỉ là để uống rượu, trút bỏ một chút buồn bực khi bị Phương Ly theo dõi mấy ngày.
nay, sau khi từ chối người phụ nữ, cũng nghe thấy những lời oán hận của những người phụ nữ kia, nhưng cũng không để trong lòng.
Vừa uống rượu, vừa nhìn người trên sàn nhảy đến mức ngẩn cả người, đầu óc thả lỏng.
Rất nhanh sau đó, ly rượu đã thấy đáy, anh ta lại phải rót một ly nữa, nhìn lên sàn nhảy, thời điểm đang chuẩn bị đưa ly rượu đến bên miệng, một bóng người bay vọt thẳng vào trong lồng ngực của anh ta, hung hăng đụng anh ta một cái.
Ly rượu trong tay bắn lên người, anh ta vội vàng đặt lại ly rượu lên quầy bar, cầm quần áo bị rượu bản vào vẩy vẩy xuống.
“Ngại quá, ngại quá, tôi không phải cố ý, tôi đang có chút vội, rất xin lỗi, rất xin lỗi”
Người kia bịt kín mít, đeo khẩu trang, giọng nói khàn khàn, nhìn không rõ khuôn mặt và tuổi tác, chỉ có cúi đầu giải thích, bộ dạng kinh sợ.
Vốn dĩ Trần Thanh Minh còn có chút tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô ta, cũng không còn tức giận nữa, huơ tay với cô ta: “Không sao đâu, lần sau cô đi đứng cẩn thận một chút, cho dù là vội vàng đi chăng nữa, đều phải chú ý an toàn, quần áo sẽ khô nhanh thôi, cô đi đi”
Anh ta cũng cảm thấy người này ăn mặc rất kỳ lạ, không giống như là đến quán bar để vui chơi, Trần Thanh Minh cũng không có nghĩ nhiều, còn nghĩ rằng cô ta là nhân viên của quán bar, không có so đo việc này.
Người kia nói lời cảm ơn rồi lập tức rời đi.
Rút cuộc Trần Thanh Minh được bartender đưa khăn tay cho, lau khô chút rượu bị dính trên người, mới tiếp tục ngồi xuống. Ly rượu bị văng ra ngoài một chút, anh ta cũng không có rót đầy lại, trực tiếp cầm lấy từ trên quầy bar uống một hớp.
Cái người đụng vào anh ta, tránh ở một góc tối, nhìn anh ta đưa ly rượu đến bên miệng uống vào, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hợi, trong mắt lóe lên sự hưng phấn.
Trần Thanh Minh uống xong, thì mục đích của cô ta mới đạt được.
Cô ta cúi đầu, lột khẩu trang trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ngữ quan rất xinh đẹp, chỉ là trong mắt rất điên cuồng làm cho cái dung nhan này, đã bớt đi năm phần xinh đẹp, nhìn qua còn có chút đáng sợ.
Người này rõ ràng chính là người đã biến mất cách đây vài ngày nay, Phương Ly.
Trần Thanh Minh lắc lắc ly rượu trong tay rồi uống cạn, đặt ở trên quầy bar. Vị trí ngồi của anh ta mờ ảo, rõ ràng không thể nào phát hiện được, ly rượu còn có một chút bột màu trắng chưa tan ra dính trên thành ly.
Sau khi uống rượu xong, Trần Thanh Minh cũng nghỉ ngơi xong, chuẩn bị lên sàn nhảy, kết quả vừa mới đứng dậy, lập tức cảm thấy một trận chóng mặt, một cơn nóng rực từ bụng dưới dâng lên.
Không lâu sau, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ bừng lên.
“Sao lại thế này, đầu mình đau quá, mình mới uống có hai ly rượu, làm sao có thể say được, không có khả năng như thế được”
Anh ta lầm bầm làu bàu, vẻ mặt mê man có chút nghỉ ngờ, tửu lượng của anh ta không được xem là tốt, nhưng cũng không đến mức hai ly đã say thế này.
Hơn nữa trên người còn có chút không đúng lắm, Trân Thanh Minh khó chịu cau mày, nhìn xuống bụng mình, có chút lúng túng cầm lấy áo lên.
Tuy rằng anh ta không có tiếp xúc với phụ nữ, cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng bạn bè xấu nhiều như vậy, ở cái vòng danh lợi này, mưa dầm thấm lâu, cũng biết không ít.
“Không được rồi, mình phải đi thôi”
Trần Thanh Minh có trực giác của một loài động vật nhỏ, có thể cảm nhận được bản thân đang bị một con rắn độc theo dõi, cái phản ứng này đều sinh ra từ sau khi uống ly rượu kia.
Tưởng tượng như vậy, ngược lại làm cho đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Anh ta bước đi nhanh hơn, nhanh chóng ra khỏi quán bar.
Âm thanh đinh tai nhức óc vẫn tiếp tục, không ngừng vang lên những tiếng reo hò, Trần Thanh Minh nghĩ thầm muốn bỏ đi, căn bản không phát hiện ra đằng sau mình còn có một người đi theo.