Chương 306: Tuyệt đối không thể sai sót hay nhầm lẫn
Phương Ly đã bị cảnh sát bắt đi, cảnh tượng này đã bị nhiều người trong khu chung cư nhìn thấy, một số người hiếu kỳ muốn hóng chuyện phiếm nên chạy đến cửa nhà họ Phương và cuống cuồng gõ cửa…
Kể từ khi Phương Ly đẩy vali rời khỏi nhà, bố Phương, mẹ Phương và em trai của Phương Ly đều ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt của họ đều vô cùng ảm đạm, cho đến khi họ bị tiếng gõ cửa làm họ bừng tỉnh.
Bố Phương nghĩ rằng Phương Ly đã quay trở lại, ông ta sa sầm mặt mày đi ra mở cửa, ông ta đang định chuẩn bị răn dạy và quở mắng cô ta mấy câu, sau đó lén lút nhét cho cô ta một ít tiền nhưng khi mở cửa ra, ông ta lại phát hiện ra người gõ cửa bên ngoài không phải là Phương Ly…
Mà đó là một đám người nhà hàng xóm láng giềng trong khu phố.
Bỗng chốc, ông ta trở nên ngây người, rồi sau đó cứng ngắc mà cười nói: “Mọi người có chuyện gì thế, sao lại cùng nhau tới đây vậy?”
“Phương Ly của nhà ông đã bị cảnh sát bắt đi rồi”
“Có hiểu lầm gì trong chuyện này phải không?”
“Nhà ông có phải nên đến đồn cảnh sát xem thử, xem có thể bảo lãnh để thả con mình tại ngoại hay không đi”
người khác, họ nói năng một cách kỳ lạ như thể đang xem một trò đùa.
Khuôn mặt bố Phương trở nên lạnh lùng, ông ta nói với họ: “Chúng tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của Phương Ly. Từ giờ trở đi, Phương Ly cũng không phải là con gái của nhà chúng tôi nữa. Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với con bé, sau này chúng tôi cũng sẽ không có bất kỳ liên lạc nào với con bé nữa. Mời mọi người về đi cho!
Nói xong rồi ông ta thẳng tay đóng cửa ‘rầm” một tiếng.
Mấy người đó bị đuổi thẳng về như thế thì nhìn nhau ngơ ngác như không biết chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào mà cô con gái yêu quý nhất của nhà họ Phương lại bị đuổi ra khỏi nhà chỉ trong một đêm chứ?
Không nghe ngóng được bất kỳ tin tức gì, họ chỉ có thể ra về trong nỗi hậm hực.
Sau khi cửa đóng lại, mẹ Phương vội vàng đi tới cản trước mặt ông ta, bà ta kéo bố Phương và run giọng hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Ly đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Nếu Trần Thị gây áp lực… Liệu họ có gây áp lực hay không…”
giờ ông ta và bà ta đã đuổi Phương Ly ra khỏi nhà, đồng thời cũng đã bày tỏ thái độ với Trần Thị rằng họ sẽ không bảo vệ Phương Ly rồi ngồi trên sô pha cất tiếng.
Bố Phương và mẹ Phương đều ngẩn ra, bọn họ đồng loạt nhìn về phía cậu bé.
Cậu con trai út ngồi trên ghế sô pha vẫn còn non nớt lại hết sức ngoan ngoãn, so với Phương Ly, cô con gái ngỗ ngược, coi trời bằng vung và không thể dạy dỗ, khó thuần phục kia thì cậu bé lại cư xử tốt hơn nhiều.
Hai vợ chồng họ liếc nhìn nhau và cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Mẹ Phương vừa cười vừa đeo tạp dề, nói với con trai: “Con muốn ăn gì, mẹ sẽ làm cho con”.
Em trai Phương Ly ngoan ngoãn cười với bà ta: “Ăn gì cũng được ạ, con thích ăn tất cả những gì mẹ làm mà”
Những lời này của cậu bé làm cho mẹ Phương càng thêm hài lòng, bố Phương nhìn thấy vậy thì vẻ mặt ông ta cũng dần hòa hoãn trở lại, ông ta nói với cậu bé: “Tranh thủ khoảng thời gian này, con đến phòng sách với bố, bố sẽ kiểm tra bài tập của con”
Em trai Phương Ly mỉm cười gật đầu, cậu bé đi theo phía sau bố của mình, khẽ cúi đầu, nhắm chặt mi mắt, che khuất tất cả buồn bã trong đáy mắt.
Bố Phương và mẹ Phương không bao giờ nhắc đến chuyện của Phương Ly nữa, như thể họ không có cô con gái nào như vậy.
Bạch Hoài An ngủ thẳng cảng đến mười hai giờ trưa, hôm nay bên phía Cách Lệ Tư không có việc gì. Cô nghĩ đến Trân Thanh Minh nên cô thẳng đến Trần Thị.
Lúc mới bước vào cửa, cô nhìn thấy đồng nghiệp ai ai cũng đều nở nụ cười tươi và thoải mái thì trong lòng cô có chút kinh ngạc.
Cho đến khi cô gặp các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, họ cũng đều nở nụ cười chào hỏi cô: “Hoài An, sao hôm nay cô lại đến đây vậy, nhưng mà đến rồi cũng tốt, hôm nay, Tổng giám đốc Trần mời mọi người ăn bánh ga tô và đồ uống đấy”
Người đồng nghiệp nói xong thì kéo cô vào phòng làm việc, trực tiếp đẩy vào tay cô một cái bánh ga tô nhỏ cùng một ly trà sữa.
Toàn thân Bạch Hoài An trở nên chết lặng.
Chuyện này là thế nào vậy? Ngày hôm qua Trần Thanh Minh đã bị Phương Ly tính kế như vậy, thế mà hôm nay sao anh ta lại vui vẻ như thế chứ? Thật là kỳ quái mà.
Bạch Hoài An cảm thấy khó hiểu, cô vừa ăn cái bánh nhỏ trong miệng, vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Thanh Minh.
Anh ta mặc một bộ âu phục đơn giản, tự sửa sang bản thân cho thật chỉnh tề và gọn gàng, điều này làm cho anh ta trở nên anh tuấn và đẹp trai hơn bình thường một chút. Trên mặt anh ta là nụ cười tươi, trông vô cùng có sức sống và năng lượng.
Bạch Hoài An ngơ ngác nhìn anh ta, nếu cô nhìn nhầm thì khóe miệng Trần Thanh Minh đang nở nụ cười phải không? Trông anh ta cũng vui vẻ thật đấy.
“Gần đây công ty bàn được một dự án lớn hay có việc gì vui hả?” Bạch Hoài An nuốt những gì đang ăn trong miệng xuống, cô vội vàng nghe ngóng từ đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp sau khi nghe đến đây thì sững sờ một hồi, lắc đầu nói: “Vẫn như mọi ngày, không có gì bị thiệt hại nhưng cũng không có dự án lớn hay sự kiện vui nào cả.
Nhìn thấy đồng nghiệp của cô có vẻ bối rối, Bạch Hoài An nghỉ ngờ hỏi: “Vậy tại sao Tổng giám đốc Trần lại vui vẻ như vậy?”
“Đúng vậy, cô ấy rất quan tâm anh, cô ấy biết là hôm nay tôi tới tìm anh, cho nên bảo tôi hỏi thăm sức khỏe của anh”
Trần Thanh Minh nghe xong những lời này, anh ta có chút không được tự nhiên mà di chuyển trên ghế, trong mắt anh ta hiện lên một tia vui mừng: “Không có vấn đề gì lớn. Tối hôm qua tôi về nhà họ Trần rồi. Bác sĩ ở nhà cũng đã kiểm tra rồi, mọi chuyện bình thường. “
Bạch Hoài An gật đầu, cô thở phào nhẹ nhõm: “Phương Ly kia, anh định xử lý như thế nào?”
Trần Thanh Minh còn muốn hỏi cô xem Sở Minh Nguyệt còn nói điều gì nữa không, anh ta vẫn đang suy nghĩ về vết tích trên cổ Sở Minh Nguyệt, không biết có phải do bản thân anh vô tình làm ra không nữa.
Bọn họ quan hệ tốt như vậy, biết đâu Sở Minh Nguyệt lại nói cho Hoài An cũng không chừng Kết quả là khi anh ta còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Hoài An đã thay đổi chủ đề rồi, Trần Thanh Minh nhìn thấy trên khuôn mặt của cô không có gì khác lạ thì trong lòng cảm thấy mất mát.
Có vẻ như Sở Minh Nguyệt không nói gì cho Bạch Hoài An biết, e rằng cô ấy cũng chẳng có nửa điểm để ý đến bản thân mình rồi.
“Về chuyện của Phương Ly, tôi đã gọi cảnh sát rồi, và cũng để cho nhà họ Phương cắt đứt quan hệ với cô ta. Lúc này, có lẽ cô ta đang ở đồn cảnh sát rồi”
Trần Thanh Minh nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua, anh ta vừa bực bội vừa ghê tởm, anh ta là một người đàn trưởng thành to lớn như này mà lại bị tính kế bởi một người phụ nữ như Phương Ly, anh ta suýt chút nữa là đã mất đi sự trong trắng của mình và bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi. Anh ta cảm thấy thật sự là mất hết mặt mũi và cực kỳ tức giận nữa.
“Anh có lấy được bằng chứng gì không? Nếu Phương Ly lại ngụy biện thì cũng sẽ không có cách nào kết tội cô ta được nếu anh không có bằng chứng. Phỏng chừng sau hai ngày bị giam giữ cô ta còn được thả ra luôn ấy chứ”
Trần Thanh Minh nhướng mày: “Tất nhiên là tôi có bằng chứng rồi, và cũng vừa may tôi với chủ quán bar quen biết nhau. Sau khi tôi rời đi, người phục vụ ở quán rượu cảm thấy tình trạng của tôi không đúng nên đã cất những ly rượu tôi uống đi. Tôi đã mang phần còn lại của những ly rượu đó đi kiểm tra đo lường rồi, chắc kết quả sẽ được đưa ra sớm thôi.”
Ở nơi hỗn loạn như quán bar nên nhân viên phục vụ đã chẳng còn lạ gì với những chuyện bẩn thỉu, đáng ghê tởm như vậy nữa rồi. Thế nên đương nhiên là họ cũng sẽ cẩn thận hơn vài phần. Trần Thanh Minh lại còn là khách quen, là cậu ấm của nhà họ Trần nên đương nhiên là họ phải thận trọng hơn một chút.
“Thế thì may rồi”
Bạch Hoài An thở dài một tiếng, cái cô Phương Ly này thực sự đã tự tìm đường chết rồi. Ấy vậy mà cô ta lại dùng đến phương pháp này, cho dù có thành công, cô ta thật sự nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn sao? Đây không phải là đẩy Trần Thanh Minh càng xa cô ta hơn à?
“Hơn nữa, khắp các nẻo đường đều có camera giám sát, nhìn camera là có thể thấy được tình trạng của tôi không ổn. Ở khách sạn cũng có camera giám sát. Cô ta dẫn tôi đi thuê phòng, mục đích của cô ta cũng không thể rõ ràng hơn”
Trước kia xem tin tức, có một người đàn ông đã đánh thuốc mê cho một cô gái trong một lần uống rượu, cuối cùng bắt được anh ta thì anh ta già mồm cãi, nói đó chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Do không tìm ra được động cơ nên cảnh sát cũng không có cách kết tội cụ thể cho người đàn ông kia.
Bây giờ bên phía khách sạn cũng đã trích xuất ra đoạn camera đó, e rằng Phương Ly có muốn bác bỏ thì cũng không thể phản bác lại được. Mà căn bản, cô ta có cãi lại thì cũng không có tác dụng gì.