Chương 348
Bố Hoắc vẫn còn thấy khó hiểu nên hỏi mẹ Hoắc: “Tại sao lại không cho chúng nó cùng ăn, em còn có thành kiến với Hoài An sao, như thế này là không tốt, người ta Hoài An đối xử với em rất tốt, nếu em cứ chống đối con bé thì coi chừng mối quan hệ với con trai mới thân thiết được lại căng thẳng đây…”
Mẹ Hoắc nhìn ông ấy trợn trừng mắt: “Ngu ngốc quá!”
Ông nội Hoắc cũng nhìn thằng con trai của mình mà lắc đầu: “Con không muốn có cháu trai cháu gái nhưng bố còn muốn có chất trai chắt gái đấy, đúng là không biết để ý gì cả”
Bố Hoắc bị nhắc nhở rõ ràng đến thế mới đột nhiên phản ứng lại nên vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Một lúc sau ông ấy lại đột nhiên ngẩng đầu và nhìn về phía ông nội Hoắc: “Bố, chúng ta có cần chuẩn bị trước các công tác hôn không, lần trước mới chuẩn bị được một nửa”
Nói đến cái này mẹ Hoắc cũng rất hứng thú: “Thế em sẽ chuẩn bị đồ con nít, phòng em bé cũng phải chuẩn bị, còn có…”
Ông nội Hoắc thấy hai người hưng phấn như thế nên xua xua tay nói: “Trước mắt đừng có gấp, còn chưa đâu vào đâu mà”
Trên lầu hai người cũng không biết các trưởng bối đã bắt đầu thảo luận đến chuyện đó.
Hoắc Tùng Quân bưng đồ ăn lên lầu thì bạch Hoài An vẫn còn đang ôm chăn khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, làn da cánh tay trắng nõn đặt bên ngoài tấm chăn, trên khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn đến dấu vết bầm tím.
Hoắc Tùng Quân đem đồ ăn đặt lên bàn rồi đi đến mép giường, nhìn cô đang ngủ ngon lành thí anh luyến tiếc không nỡ quấy rầy cô nhưng đến giờ ăn cơm rồi, bỏ bữa thì đến lúc nửa đêm nhất định sẽ đói.
Đến lúc đó nhất định sẽ ngủ không được ngon.
Anh nằm nghiêng tựa sát vào gương mặt Bạch Hoài An và nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái, sau đó nắm lấy cánh tay nhỏ của cô và nói: “Hoài An, dậy ăn cơm”
Liên tiếp hô vài tiếng, Bạch Hoài An mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trên người cô rất mệt mỏi, mềm lộc cộc khiến cô không muốn động đậy chút nào cả.
“Em không muốn ăn, muốn ngủ” Giọng nói cô mơ hồ không rõ, cô hối hận muốn chết, không nên bởi vì nhất thời manh động, đi trêu chọc Hoắc Tùng Quân, kết quả trực tiếp bị tên lang sói kia ăn vào bụng, dẫn tới hiện tại cả người cô không có chút sức lực.
Hoắc Tùng Quân kéo đôi tay cô đứng dậy và ôm lấy cô, khóe miệng nở nụ cười chiều chuộng: “Em không đói bụng sao? Nhà chúng ta nhưng không có bữa ăn khuya, ông nội chú trọng sức khỏe nên không cho chuẩn bị bữa ăn khuya, em bỏ lỡ bữa cơm thì sẽ không còn gì để ăn đâu đấy”
Bạch Hoài An nghe xong lời này mới mê mang mà mở to mắt, giấy giụa muốn xuống giường.
Hoắc Tùng Quân vội vàng ngăn trở cô cử động, khuôn mặt cô đỏ bừng và khẽ nói bên tai: “Em còn chưa mặc quần áo vào đấy, em đang không mảnh vải che thân”
Bạch Hoài An lúc này đầu óc đang rất hỗn độn, Hoắc Tùng Quân đành phải tự mình ra tay giúp cô mặc quần áo, sau đó kiên nhẫn lấy khăn lông rửa sạch sẽ ngón tay cùng gương mặt của cô.
Sau đó Bạch Hoài An mới bừng tỉnh lại, phát hiện mình đã xong xuôi nên lập tức giơ ngón tay cái lên: “Bạn trai mười điểm”
Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhắc nhở nói: “Là người chồng tốt.”
Bạch Hoài An vẫn thua cho sự mặt dày của anh, cô cảm thấy đói bụng vô cùng nên vội vàng đi đến trước bàn ngồi xuống ăn cơm.
Mới vừa ăn hai miếng thì trong lòng dâng lên một cảm thấy thẹn thùng: “Chúng ta không đi xuống dưới lầu hình như không được lễ phép cho lắm”
Hoắc Tùng Quân gắp đồ ăn cho cô, nghe vậy nên cười khẽ một tiếng: “Không có việc gì, đây là mẹ bảo anh bưng lên đấy”
Bạch Hoài An nghe vậy nên ủ rũ mà che mặt: “Sắc đẹp chết người sao em lại không cầm lòng được chứ, bây giờ mặt mũi mất hết rồi, xấu hổ qua”
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng chán nản của cô như vậy nên không thể nào kìm nén được sự buồn cười trong ánh mắt.
Có chút hả hê nói: “Vậy em lấy anh sớm đi thì có phải bây giờ chúng ta đã là người một nhà và đã không xảy ra những chuyện như thế này rồi không?”
Bạch Hoài An nghe vậy lườm anh một cái nhưng trên mặt cô lại đỏ ửng lên, cả người cũng đỏ hồng hết cả lên nhưng nhìn vào không hề thấy có một chút sự uy hiếp nào.
“Đừng nói những lời châm chọc nữa, mau đi ăn cơm đi.”
Bạch Hoài An ăn tối rất nhanh, Hoắc Tùng Quân chuẩn bị bưng mâm xuống thì quay qua nhìn cô một cái rồi cười nói: “Hay là đi xuống với anh không?”