Chương 427:
Bạch Hoài An cầm ly đồ uống mát lạnh uống một ngụm, do dự một lúc, rồi vẫn nói với Trương Kim Liên: “Kim Liên, còn chưa đến mười ngày nữa là cô sẽ phải đính hôn với Ngô Thành Nam rồi, cô nên biết, nhà họ.
Hoắc, tôi và Hoắc Tùng Quân đều không hợp với Ngô Thành Nam lắm.
Nói một cách chính xác thì không phải là không hợp mà thực tế là thế như nước với lửa.”
Trương Kim Liên gật đầu: “Em biết, trong giới chúng ta làm gì có bí mật, lần trước thái độ của Thành Nam đối với hai người, em cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi”
“Vậy cô vì sao còn tiếp xúc với tôi?” Bạch Hoài An hỏi.
Cô bé này chẳng lẽ lại không sợ nhà họ Ngô gây khó cho mình sao?
Bạch Hoài An thật sự không muốn Trương Kim Liên vì mình mà gặp phiền toái. Tuy rằng cô cảm thấy một cô bé đáng yêu như Trương Kim Liên phải gả cho Ngô Thành Nam thật quá đáng tiếc, nhưng đây là cuộc.
hôn nhân do nhà họ Ngô và nhà họ Trương cùng quyết định, thiệp đính hôn cũng đã phát rồi, e rằng rất khó có thể thay đổi.
Trương Kim Liên nghe vậy ngước đầu lên nhìn cô, híp mắt cười nói: Em thích chị, cho nên muốn kết thân với chị, cho dù có bị mắng thì em vẫn thích chị”
Bạch Hoài An bị mấy câu nói này cùng nụ cười trên môi cô bé làm cho trong lòng không khỏi khế rung động.
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của cô, Trương Kim Liên nói: “Chị đừng thấy em bình thường thế này, thật ra con người em đặc biệt thích làm theo ý mình, chuyện em muốn làm tuyệt đối sẽ không vì bị người khác ngăn cản mà không làm”
Sau khi cô ấy nói xong lời này, giữa hai người là một quãng im lặng kéo dài, qua một lúc lâu, Bạch Hoài An mới lên tiếng: “Vậy em có biết, Ngô Thành Nam con người này sẽ không phải là một người chồng tốt, anh ta căn bản không hòa nhã như bề ngoài…”
Bạch Hoài An vốn dĩ không muốn nói chuyện này với Trương Kim Liên, chuyện hôn nhân giữa hai người cô không có tư cách can thiệ nhưng những lời nói kia của Trương Kim Liên khiến cô cảm thấy nếu cô không nhắc nhở cô ấy một tiếng, lương tâm cô nhất định sẽ không yên.
Trương Kim Liên nghe thấy lời này của cô thoáng ngẩn người, đôi mày hơi nhíu lại. Nhìn thấy động tác này của cô ấy, trong lòng Bạch Hoài An đã có chút hối hận. Hai người chẳng qua chỉ mới gặp nhau được hai lần, tuy Trương Kim Liên luôn tỏ ra rất thích cô, nhưng nói ra thì hai người thậm chí không thể tính là bạn bè thông thường, cô nói lời này thật đã có phần vượt quá giới hạn.
Cô đã cho rằng Trương Kim Liên sẽ tức giận, sẽ chất vấn, các kiểu hậu quả tồi tệ cô đều đã nghĩ đến, kết quả Trương Kim Liên chỉ nhìn cô, khế nói: “Em biết Ngô Thành Nam không giống những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài”
Bạch Hoài An ngây người ra, Trương Kim Liên biết?
“Nhưng cho dù hôm nay không có Ngô Thành Nam, thì mai này em cũng phải gả cho người khác, trừ khi em có thể gặp được một người môn đăng hộ đối, tính cách tốt, lại trước sau như một”
Trương Kim Liên từ nhỏ đã sống trong môi trường này, đã sớm chuẩn bị tư tưởng cho việc kết hôn vì lợi ích, Ngô Thành Nam con người này có lẽ thật sự không như biểu hiện bề ngoài của anh ta, nhưng ít nhất hiện tại cô đang rất thích Ngô Thành Nam.
“Chỉ cần Ngô Thành Nam không lén nuôi gái sau lưng em, không gây hại đến lợi ích của em, thì cho dù sau này anh ta không thích em nữa, ai tự lo thân nấy cũng không sao”
Thái độ của Trương Kim Liên với Ngô Thành Nam là không màng, cô ấy cũng không thích anh ta đến mức muốn sống chết vì anh ta. Hơn nữa, nhà họ Ngô nếp nhà ngay thẳng, ông cụ Ngô cũng không hồ đồ, hiểu lý lẽ biết đúng sai. Có những điểm này là đủ rồi.
Bạch Hoài An thấy cô ta đã đưa ra quyết định, cho dù không đồng ý, cũng không khuyên nhủ thêm gì nữa. Hiện giờ cô chỉ hy vọng, sự việc sế xảy ra trong tiệc đính hôn ở nhà họ Ngô mười ngày sau có thể khiến Trương Kim Liên thay đổi quyết định.
Hai người nói chuyện và hưởng máy lạnh trong quán được một lúc, thì xe của nhà họ Trương đã đến rồi. Trương Kim Liên rất nhiệt tình muốn đưa cô về nhà, Bạch Hoài An không từ chối được, chỉ đành ngồi vào xe. Đến cổng chung cư, sau khi tạm biệt Trương Kim Liên, Bạch Hoài An đứng trên lề đường cảm khái mất một lúc, quay đầu lại thì vừa hay trông thấy Hoắc Tùng Quân tay cầm tài liệu từ trong chung cư đi ra.
“Vừa rồi là xe của nhà họ Trương?” Hoắc Tùng Quân vẻ mặt ngờ vực, anh hẳn là đã không nhìn nhầm, người vừa ló đầu ra chào tạm biệt chính là Trương Kim Liên mà bọn họ đã từng cùng nhìn thấy.
Bạch Hoài An gật đầu, vẻ mặt phức tạp nói: “Cô bé này rất thích em, đối với em đặc biệt nhiệt tình..
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, mỉm cười: “Lần trước lúc gặp nhau, ánh mắt của cô bé ấy quả thật luôn dán lên người em”
Anh vừa nói vừa bước đến gần, kéo Bạch Hoài An vào chỗ có bóng râm.
“Cô Trương Kim Liên này chắc là không có vấn đề đúng không?”
Bạch Hoài An hỏi.
Tuy cô cảm thấy cô bé này chắc hẳn không có ác ý, nhưng cô cũng không biết gì nhiều về những người trong giới của Hoắc Tùng Quân, lỡ như bị người ta đóng kịch lừa cho một trận, tạo thành ảnh hưởng với Hoắc Tùng Quân và nhà họ Hoắc thì thật không tốt.
Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Anh không tiếp xúc nhiều với cô Trương Kim Liên này, nhưng cũng chưa từng nghe nói cô ta đã từng làm chuyện xấu gì. Nhà họ Trương chỉ có một cô con gái, từ nhỏ đã được cưng chiều, nhưng chiều mà không hỏng, hẳn là không có ý xấu gì đâu. Nếu em không yên tâm, anh có thể nói Triệu Khôi Vĩ đi tra thử xem”
Bạch Hoài An nghe anh ta nói như vậy đã có thể xác định gần như chắc chắn rằng cô bé Trương Kim Liên này đã không diễn trò trước mặt cô.
Cô thở dài một tiếng: “Một cô gái tốt như vậy phải gả cho tên súc sinh Ngô Thành Nam thật quá đáng tiếc rồi, nhưng em lại cũng không tiện khuyên cô ấy, nếu sau này thân phận thật sự của Ngô Thành Nam bị bóc trần, thì cô bé này biết làm thế nào đây?”
Bạch Hoài An vừa nói vừa nhìn Hoắc Tùng Quân bằng đôi mắt đào hoa trong veo như nước của mình.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm nhí nhảnh này của cô, bèn co tay lại búng lên cái trán trắng bóc của cô một cái: “Có phải lại mềm lòng rồi không?”
Bạch Hoài An cũng không giấu diếm, trực tiếp gật đầu: “Anh không cảm thấy một cô bé tốt như vậy mà phải nhảy vào cái hố lửa như Ngô Thành Nam không đáng thương sao? Tuy đây là chuyện nhà của người ta, em thật sự không nên nhúng tay vào, nhưng mà cô ấy thích em như vậy, lại đối xử với em rất chân thành, em..”
Cô không nói hết, nhưng Hoắc Tùng Quân đã hiểu được ý cô, vuốt nhẹ lên mái tóc đã bị mặt trời làm nóng lên của cô, thấp giọng nói: “Được, anh biết Hoài An nhà chúng ta dễ mềm lòng rồi, yên tâm đi, việc hôn nhân giữa hai nhà ấy không thành được đâu”
“Thật tốt quá!” Bạch Hoài An nghe thế, nét mặt liền tươi rói, cũng không sợ nóng, kéo tay Hoắc Tùng Quân, nhón chân hôn lên má anh mấy cái.
Có câu này của Hoắc Tùng Quân thì Trương Kim Liên nhất định sẽ không phải lấy tên súc sinh Ngô Thành Nam đó rồi.
Hiện tại trời đang nóng, bên ngoài không có nhiều người, nhưng giữa chốn công cộng, nhất là ngay ở cổng chung cư, mang tai của Hoắc Tùng Quân không khỏi nóng lên, nói với Bạch Hoài An: “Mau đi về nhà, ở ngoài này nóng quá chừng, đừng để bị trúng nắng. Em ngoan ngoãn về nhà chờ anh, tối về anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em”
Lòng của Bạch Hoài An không khỏi mềm nhũn ra, cô mỉm cười gật đầu: “Anh đi trước đi, em nhìn anh đi”
Hoắc Tùng Quân không biết làm thế nào với cô, xe của anh ta đậu ở ngay trước cổng, sau khi lên xe còn quay lại vẫy tay với Bạch Hoài An, rồi mới lái xe đi. Bạch Hoài An nhìn theo bóng xe đang xa dần, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày lễ đính hôn ở nhà họ Ngô.
Lễ đính hôn của nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc chỉ cách nhau có một ngày, để không bị thua kém, cho dù thời gian rất ngắn nhưng nhà họ Ngô cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và công sức, quảng bá rộng rãi.
Bạch Hoài An và nhóm người của nhà họ Hoắc đến trước cổng lớn của nhà chính của nhà họ Ngô, nhìn thấy cánh cổng nặng nề, nghiêm túc thường ngày đã được trang trí hết sức vui vẻ, hỉ khánh, ở trước cổng đứng đầy phóng viên và camera. Dưới đất còn trải thảm đỏ làm cho.
Bạch Hoài An cảm thấy như thể đi tham gia lễ trao giải điện ảnh gì vậy.
Ông nội Hoắc nhìn những thứ này cười lạnh một tiếng: “Hoa hòe hoa sói”