Chương 459:
Bạch Hoài An đột nhiên nghiêng người qua, một tay ôm đầu Hoắc.
Tùng Quân, tay kia nâng căm anh lên, hôn thật mạnh.
Răng của cô cọ sát đôi môi nhợt nhạt của anh, giọng nói mơ hồ: “Hoắc Tùng Quân, em thực sự rất yêu anh, thực sự…
Bạch Hoài An chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như lúc này, rằng cô yêu Hoắc Tùng Quân, yêu rất nhiều.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bạch Hoài An mới buông Hoáắc Tùng Quân ra, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đỏ bừng vì nụ hôn của cô, môi dưới còn có vết răng căn, hình như vừa nãy cô có hơi mạnh bạo quá, làm cho môi anh chảy máu mất rồi.
“Xin, xin lỗi, em không cố ý, chỉ là…
Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên một bàn tay to ôm lấy gáy cô, và rồi một đôi môi mỏng tấn công đến.
Nụ hôn của Hoắc Tùng Quân mãnh liệt hơn Bạch Hoài An rất nhiều, ngàn vạn lời nói đầu biến thành nụ hôn mạnh mẽ này, như công thành đoạt đất, khuấy động như bão táp.
Bạch Hoài An thở không ra hơi, trong phút chốc không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, cả người cứ lâng lâng.
“Tổng giám đốc Hoäc, tôi đem cho anh… “
Tiếng mở cửa đột ngột cùng với giọng nói của Triệu Khôi Vĩ đã kéo.
hồn phách của hai người về lại.
Hoắc Tùng Quân rời khỏi đôi môi Bạch Hoài An, áp mặt cô vào lòng anh, đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía cửa, một luồng khí đen kịt ảm đạm, đầy sự bất mãn đang lan toả.
Triệu Khôi Vĩ mở miệng, lắp bắp nói: “Bác sĩ nói anh có thể ăn chút, ăn chút gì đó nhẹ nhàng dễ tiêu. Tôi có mang cháo cho anh…”
Cảnh tượng này, chết tiệt, sao lại quen thuộc thế nhỉ. Triệu Khôi Vĩ hận không thể tát mình hai cái.
Sao anh lại xúi quẩy thế này? Như kiểu giáo viên bắt gặp sếp và sếp nhỏ ấy, Triệu Khôi Vĩ cảm thấy sự nghiệp của mình có lẽ sắp kết thúc rồi.
Anh ấy ôm bát cháo đứng đực mặt ra, không biết nên tiến hay lùi.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Tùng Quân lên tiếng: “Để cháo xuống rồi ra ngoài đi, không có lệnh của tôi thì đừng vào”
Gương mặt anh vô cảm, không có lấy một chút dao động, thậm chí còn hơi tê tê.
Triệu Khôi Vĩ vội vàng chạy tới, đặt cháo lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Lúc đóng cửa, anh ấy dừng lại một chút, mặc dù trông có vẻ do dự nhưng vẫn nhắc nhở: “À mà, tổng giám đốc Hoắc, bác sĩ nói, sức khoẻ anh vẫn còn rất yếu, cần hồi phục. Anh không nên có…, ừm, hoạt động mạnh hơn. Đừng có háo hức kích động quá, bà chủ nhỏ vẫn đang mang thai, anh nhịn chút… “
Triệu Khôi Vĩ cắt ngang, quá là hận, quá là bất lực mà!
Anh một ngày một đêm không ăn, đúng là thấy đói rồi. Triệu Khôi Vĩ cũng rất chu đáo mang đến hai phần cháo. Hai người họ, anh một hớp, em một hớp, thoáng chốc đã ăn hết hai phần cháo.
Bạch Hoài An sờ lên cái bụng căng tròn của mình, thở dài: “Trước.
đây em không ăn được gì cả. Không biết sao, vừa rồi em không thấy buồn nôn hay khó chịu, ăn đến no căng vầy”
Hoắc Tùng Quân giờ mới tập trung chú ý vào bụng dưới của cô, anh vươn bàn tay to ra muốn sờ bụng cô, nhưng anh sắp chạm tới rồi, không hiểu sao lại không dám chạm vào.
Bạch Hoài An nhoẻn miệng cười trước bộ dạng lo lắng của anh, đưa bàn tay mềm mại của cô ra, cầm lấy tay anh đặt lên bụng cô.
Cô đang mặc áo bệnh viện, vải mỏng manh nên Hoắc Tùng Quân có thể cảm nhận được làn da mềm mại và ấm áp xuyên qua quần áo. Dưới tay anh là một lớp da bằng phẳng, eo thon gần như có thể một tay ôm lấy.
Hoắc Tùng Quân ngạc nhiên: “Eo em thon vậy, bụng cũng phẳng nữa, lại có thể có đứa trẻ ở trong đó sao?”
Anh mới lên chức bố, trước đây anh cũng ít khi tiếp xúc với phụ nữ mang thai nên hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Khuôn mặt anh vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.
Bạch Hoài An cúi đầu cười cười, đưa tay sờ sờ bụng của mình, vẻ mặt ôn nhu, như được bao phủ bởi một vầng hào quang.
“Đúng là không thể tin nổi. Lúc biết tin này, em không dám tin. Em đã mang thai một đứa trẻ!”
Hoäc Tùng Quân nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, có chút sững sờ, anh chưa từng thấy Bạch Hoài An như thế này, cả người toả ra ánh sáng rực rỡ của người làm mẹ, dịu dàng lạ thường, lại càng thêm chói mắt, xinh đẹp.
Tuy nhiên rất nhanh, ngay sau đó, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên căng thẳng, suýt chút nữa đã bật dậy khỏi giường.
Bạch Hoài An vội vàng ấn anh xuống, trách mắng: “Anh làm gì vậy, vết thương trên lưng sâu như vậy, không cần sống nữa hả!”
Hoäắc Tùng Quân mặc kệ không thèm giải thích, nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Em, không phải em đã nói tháng trước kinh nguyệt vẫn bình thường sao? Mà tháng trước em mang thai rồi, sao lại có “dâu” được chứ? Không có vấn đề gì chứ..
Lời nói của anh nghe không rõ ràng, vì lo lắng đến mức nói chuyện vấp cả lưỡi.
Bạch Hoài An rốt cuộc cũng hiểu tại sao ban nãy anh lại kích động vậy rồi, bèn vừa cười vừa vuốt tóc anh: “Đừng lo, lúc nhập viện em đã kiểm tra cẩn thận rồi, đứa nhỏ và em đều không sao, mọi thứ đều ổn, bình thường cả. “
Sau đó cô kiên nhãn giải thích cho Hoắc Tùng Quân một hồi.
Biết cô và đứa nhỏ không có chuyện gì, Hoắc Tùng Quân thở phào.
nhẹ nhõm, nhưng đôi tay to vẫn năm tay cô thật chặt.
Lúc nhỏ, một tay ông Hoäc nuôi lớn anh, và đã hơn một lần anh nghe ông nội kể về bà của mình, lúc bà mang thai sinh con, vì không được bảo dưỡng tốt nên bà đã rời khỏi thế giới này sớm.
Khi Hoắc Tùng Quân biết tin Bạch Hoài An mang thai, phản ứng đầu tiên của anh không phải là vui sướng mà là lo lắng và sợ hãi.
Anh thực sự sợ Hoài An cũng gặp phải chuyện tương tự.
Ngay khi Hoắc Tùng Quân tỉnh lại, trước khi đi nghỉ ngơi, ông nội Hoắc đã cho người đưa tin này ra ngoài để ngăn chặn những tin tức không hay về người của Hoắc Kỳ.
Sau khi Ngô Thành Nam nghe được tin này, anh ta giận đến mức đập phá căn phòng của mình tan tành.
Cấp dưới đến báo tin đều co rụt đầu lại, run rẩy không dám nói lời nào.
Kể từ khi tiệc đính hôn xảy ra chuyện, dù chương trình phát sóng trực tiếp đã tạm thời gián đoạn và nhà họ Ngô đã cố gắng hết sức để chặn tin tức. Nhưng bọn họ làm sao có thể quản được nhiều miệng như vậy, chuyện đó vẫn bị truyền ra ngoài, trở thành chủ đề bàn tán sau bữa tối của người trong người ngoài.
Hơn nữa, còn bị cư dân mạng chế thành đủ loại trò đùa, mặt mũi không biết giấu vào đâu.
Từ đó, dễ dàng nhận thấy rằng tính tình của Ngô Thành Nam càng trở nên gắt gỏng hơn, càng ngày càng khó kiềm chế, có lúc ở trước mặt ông cụ, anh ta cũng không thể khống chế được sự nóng giận của mình.
“Sao Hoắc Tùng Quân lại không chết chứ, rõ ràng là bị dao đâm từ sau lưng vào tim, mà vẫn sống dai được ư, sao còn chưa chết đi nữa!”
Trong căn phòng, tiếng gào thét om sòm, Ngô Thành Nam dùng rất nhiều từ ngữ dơ bẩn để mắng chửi, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt anh ta đỏ ngàu, đột ngột nhìn về phía cấp dưới của mình, khiến họ bị doạ sợ đến nỗi run cầm cập.
“Cậu đi liên hệ với Diệp Văn Bình, bảo ông ta ra tay đi.”
Cho dù Hoắc Tùng Quân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh ta vẫn cần thời gian để dưỡng thương, phải tranh thủ thời cơ này, anh ta nhất định phải giành được mảnh đất kia, vượt trước Hoắc Tùng Quân một bước.