Chương 473
Ông nội Hoắc nhìn ông cụ Ngô – người háo thắng ganh đua với mình cả một đời, rồi quay người chỉ chỉ về phía sô pha: “Ngồi đi”
Ông cụ Ngô liếc mắt ra hiệu cho thư ký ở sau lưng, thư ký đặt đồ xuống rồi rời đi.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai ông lão.
Hai người ngồi đối diện với nhau, ông nội Hoắc pha một ấm trà ngon, rót ra chén, đẩy về trước rồi mới đưa mắt nhìn ông cụ Ngô: “Có việc gì phiền lòng thì nói ra tôi nghe xem nào”
Ông cụ Ngô nhìn hơi nước bốc lên, lượn lờ trước mặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tôi tới đây đầu tiên là để xin lỗi, nhà chúng tôi…
Đến đây, ông cụ hơi ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Ngô Thành Nam nhà chúng tôi bởi vì bị thương ở chân nên tính tình có chút bướng bỉnh khó bảo, thêm nữa lại bị nhà họ Trương từ hôn ngay ở buổi lễ đính hôn, từ đó trở đi nó thay đổi hoàn toàn, đã gây ra một số chuyện không tốt”
Ông cụ Ngô nói, có hơi áy náy nhìn về phía ông nội Hoắc, vẻ mặt khó xử: “Những lời đồn đại về cháu dâu nhà ông đều là do Ngô Thành Nam sai người truyền đi”
Vẻ mặt của ông nội Hoắc vẫn không hề thay đổi, chậm rãi uống ngụm trà, lông mày hơi nhướng lên: “Chuyện này thì tôi biết”
Những tin đồn vừa mới được tung ra, nhà họ Hoắc đã ngay lập tức đi điều tra, cho dù Ngô Thành Nam làm việc có kín kẽ đến đâu, thì bọn họ vẫn điều tra ra được. Ngay khi vừa có kết quả, mẹ Hoắc đã nổi cơn thịnh nộ, hùng hùng hổ hổ muốn đi tìm Ngô Thành Nam để tính sổ, nhưng lại bị ông nội Hoắc ngăn cản.
Với những thứ như tin đồn, bạn càng so đo, càng sốt ruột huy động nhân lực để làm sáng tỏ, thì sẽ chỉ đem lại tác dụng ngược, sẽ càng kích thích những lời nghị luận của người khác. Bây giờ Hoài An còn đang mang thai, không thể chịu được kích thích, điều mà bọn họ chỉ có thể làm lúc này chính là dập tắt những lời đồn đại. Không có bằng chứng chính xác, chỉ là nói miệng truyền tai, tin đồn sẽ chẳng mấy mà tự động tiêu tan.
Tuy nhiên, ông nội Hoắc không cho người đi tìm Ngô Thành Nam tính sổ, nhưng chuyện này không có nghĩa là ông tức giận trước hành vi của anh ta.
Nhìn ông cụ Ngô ở đối diện đang cúi gằm mặt, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, ông nội Hoắc nặng nề thở dài một cái: “Ông Ngô, tôi và ông quen biết nhau nhiều năm rồi, tôi càng biết rõ tính tình của ông. Lúc còn trẻ ông kiêu ngạo biết bao nhiêu, đã bao giờ tự hạ thấp bản thân trước mặt người khác đâu. Vậy mà bây giờ, ông nhìn lại ông xem, tuổi già sức yếu rồi mà vẫn phải đôn đáo chạy Đông chạy Tây vì cháu trai, cúi đầu nhận tội với người khác, để người ta cười cho…”
Ông cụ Ngô nghe vậy, những ngón tay gầy guộc chậm rãi siết chặt lại, trong thâm tâm vừa thẹn vừa tức, thế nhưng lại không thể không thừa nhận, những lời mà ông nội Hoắc nói không hề sai. Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé!
Hồi còn trẻ, Ngô thị gặp phải khó khăn, suýt chút nữa thì phá sản, ông cụ Ngô cũng cố gắng vượt qua được, chưa từng cầu xin ai một câu bao giờ, ấy vậy mà lúc này, ông cụ lại cúi đầu xin lỗi người khác, để cho người đời chế giêu.
Ông nội Hoắc chú ý đến nét mặt của ông cụ Ngô, ngừng lại đúng lúc, ánh mắt chứa đầy ý tứ sâu xa.
“Ông có còn nhớ rõ những lời tôi nói trong buổi lễ đính hôn trước đó hay không?”
Nghe thấy những lời này, ông cụ Ngô hơi sửng sốt một chút.
Ông nội Hoắc nhìn thấy vẻ sững sờ trên gương mặt ông cụ Ngô, không khỏi thở dài. Cái ông Ngô này quả nhiên là không để lời nói của mình trong lòng mà, mình đã ám chỉ đến thế rồi mà ông ta vẫn chưa từng suy nghĩ sâu hơn ở phương diện này.
Nhưng mà như thế thì cũng bình thường thôi, nếu đổi lại là mình, cô đơn lầm lũi một mình, con gái đi lấy chồng, còn đứa con trai duy nhất thì bỏ nhà ra đi, sau đó cháu trai đột nhiên tới cửa mang theo tin dữ – cả con trai lẫn con dâu đều đã chết, lại còn có cả bức thư do con trai tự viết…
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!