Chương 476
Mấy người cũng không phải người ngốc, từ mấy câu nói của ông nội Hoắc, bọn họ đã hiểu được vì sao ông Hoắc tức giận.
Hoäắc Tùng Quân cũng không để ý đến việc xấu hổ, vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu biết sai rồi, sau này có chuyện gì, cháu sẽ nói cho ông hết. Ông đừng tức giận, tức giận sẽ không tốt cho cơ thể đâu, đợi đến khi chất trai của ông chào đời ông cũng không ôm thằng bé được.”
Anh biết rõ trong lòng ông cụ cảm thất mất mát, mặc dù bọn họ thật sự quan tâm đến cơ thể của ông nội, nhưng lại không để ý đến suy nghĩ của ông nội.
Sau khi ông nội Hoắc đánh xong, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, nghe thấy câu nói cuối cùng của Hoắc Tùng Quân, hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng hất cảm lên.
“Cơ thể của ông già đây vô cùng khỏe mạnh, đừng nói ôm cháu chắt, ngay cả bố của cháu chắt ông cũng ôm được!”
Nói xong giơ tay lên, biểu diễn cơ bắp vô hình của mình cho mọi người xem, chọc cho mấy người ở đây đề cười ha ha, khung cảnh vui vẻ hòa thuận ở trong sân.
Ông cụ Ngô đứng ở cửa ra vào nhìn gia đình của bọn họ nói chuyện vui đùa với nhau, tình hình hòa thuận, trong mắt đều là hâm mộ.
Nếu như con trai của ông cụ còn sống thì có lẽ ông cụ cũng có thể giống như ông Hoắc, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình này.
Ánh mắt của ông cụ thê lương, con trai qua đời nhiều năm như vậy, nếu như không phải ngày nào ông cũng nhìn ảnh chụp của anh ta, chỉ sợ rằng ngay cả ông cụ cũng quên mất mặt mũi con mình ra sao.
Những người khác trong nhà, kể cả Ngô Thành Nam mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm, sợ rằng không có thời gian để nhớ đến anh ta, chỉ sợ rằng chỉ có người làm bố như ông cụ mới nhớ đến anh ta.
Hoäc Tùng Quân rất nhanh đã phát hiện ra ông cụ Ngô, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nói với ông nội Hoắc: “Ông nội, ông cụ Ngô đang chờ ông đó!”
Bố Hoắc mẹ Hoäc đã nói cho anh nghe về mấy tin đồn nên đã đoán ra ý định của ông cụ Ngô khi đến đây.
Anh nhất định phải giết chết Ngô Thành Nam, cho dù ông cụ Ngô tự mình đến cầu xin, anh cũng không bỏ qua người này.
Nếu anh ta có thể đấu ngay thẳng với anh, Hoắc Tùng Quân còn có thể nể mặt Ngô Thành Nam, nhưng mà người này lại thích làm chuột trong cống, chơi trò lén lút sau lưng, khiến người ta vô cùng chán ghét.
Ông nội Hoắc bị anh nhắc nhở như vậy, cuối cùng mới nhớ đến chuyện ông Ngô đến.
Ông nội định nói cho ông Ngô về chuyện xét nghiệm ADN, nhưng lại bị chuyện Tùng Quân và Hoài An về nhà cắt đứt.
Ông nội Hoắc nhỏ giọng nói với Hoắc Tùng Quân về chuyện này, dò hỏi: “Cháu xem có nên nói cho ông ấy không, ông thấy ông Ngô cũng thật đáng thương, ông ấy xem một món hàng giả như báu vật, bây giờ còn bị món hàng giả kia làm cho đau lòng, làm mất hết ý chí”
“Ông ấy thật sự thất vọng về Ngô Thành Nam rồi?” Hoắc Tùng Quân không xác định hỏi lại.
Loại việc như xét nghiệm ADN này lại là chuyện vô cùng quan trọng, lỡ như ông cụ Ngô chỉ nhất thời tức giận với Ngô Thành Nam, vẫn còn chút tình cảm với anh ta, công dụng phát huy của việc xét nghiệm ADN không cao, sợ răng sẽ lãng phí nước cờ này.
Ông nội Hoắc vỗ mu bàn tay của anh, gật đầu nói: “Ông ấy không.
muốn quản Ngô Thành Nam nữa, lúc này rất thích hợp để lấy xét nghiệm ADN ra. Chẳng phải cháu ngoại kia của ông ấy gần đây ăn sung mặc sướng ở công ty sao, nghe nói còn đàm phán thành công rất nhiều chuyện làm ăn, không chịu thua kém nhiều với Ngô Thành Nam”
Ngô Thành Nam bây giờ ỷ vào việc không ai biết anh ta là hàng giả, Ỷ vào việc ông cụ Ngô cưng chiều anh ta, còn đấu trí với Hoắc Kỳ, với Tùng Quân và Hoài An, nhảy nhót tưng bừng. Còn không biết điều mà làm ông cụ Ngô đau lòng, ông nội Hoắc thật sự không nhìn nổi.
Ông nội cũng có tâm tư riêng của mình, Ngô Thành Nam để người ta đi khắp nơi bịa đặt, chửi bới về danh tiếng của Tùng Quân và Hoài An, cơn giận này ông nội không nuốt nổi.
“Được, sau này cháu sẽ đưa kết quả xét nghiệm ADN cho ông nội Ngô” Hoắc Tùng Quân dừng một chút, nhìn ông nội Hoắc: “Nhưng mà, ông nội, vì sao chúng ta lại có xét nghiệm ADN của ông nội Ngô và Ngô Thành Nam, cái này cần ông giải thích với ông nội Ngô.”
Ông nội Hoắc sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ phiền não.