Chương 491
Lâm Bách Vĩ thấy trong lòng vô cùng buồn bực, đột nhiên nghĩ đến muốn yêu đương.
Anh ta lặng lẽ lấy di động ra chụp lại bóng dáng của hai người gửi qua cho Châu Hữu Thiên.
“Hoắc Tùng Quân hôm nay nhận giấy chứng nhận kết hôn, còn cùng Bạch Hoài An mặc quần áo đôi”
Qua vài giây, Châu Hữu Thiên ở bên kia đã gửi lại vô số dấu chấm than liên tiếp.
Trong lòng Lâm Bách Vĩ đột nhiên thoải mái.
Không thể chỉ có một mình anh ta sốt ruột, có Chu Hữu Thiên nữa thì sẽ thoải mái hơn.
Ngày hôm sau là một ngày làm việc, Hoäc Tùng Quân đã rời giường từ rất sớm. Anh nhìn vào Bạch Hoài An đang ngủ ngon lành trong lồng ngực của mình, cúi đầu ở gân môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sợ cô tỉnh giấc cho nên đã cực kì cẩn thận rút cánh tay ra khỏi đầu của cô, cánh tay phải đã không còn cảm giác gì. Hoắc Tùng Quân phải mất một lúc lâu mới có thể nhẹ nhàng tay chân đi về phía nhà vệ sinh.
Tối qua anh đã tưởng tượng tới cảnh mình và Bạch Hoài An đi nhận giấy kết hôn, lập tức cực kì kích động tới mức cả đêm không ngủ, nhìn người yêu bên cạnh mình, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, thế nhưng cô vẫn mang thai chưa đầy ba tháng cho nên sợ rằng sẽ làm cô bị thương.
Cho nên anh cứ nhìn chằm chằm Bạch Hoài An như vậy cả một đêm, cứ nhìn thế nào thì cũng thấy không đủ.
Với một Hoắc Tùng Quân trước kia, chỉ sợ răng bản thân mình không thể nào tin được rằng mình sẽ thích một người phụ nữ như thế này, coi cô là tính mạng của mình, cưng chiều trong lòng bàn tay còn sợ bị ngã mất.
Sau khi Hoắc Tùng Quân rửa mặt, trên mặt không có chút mệt mỏi nào, tinh thần sáng láng, nhìn thấy Bạch Hoài An vẫn còn chưa tỉnh, cũng không có đánh thức cô dậy. Trong khoảng thời gian này cô ngủ rất nhiều, vẫn nên để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút.
Hoäắc Tùng Quân thay quần áo, hôn lên má cô một cái, nhìn cô lẩm bẩm nói mớ, ánh mắt anh tràn ngập sự cưng chiều, khóe miệng tươi cười dịu dàng.
Sau khi xuống lầu, bố Hoắc, mẹ Hoắc và ông nội Hoắc đều đã ngồi trên bàn ăn.
Thấy anh chỉ có một người, mẹ Hoắc hỏi: “Hoài An đâu? Còn chưa dậy sao?”
“Chưa có tỉnh, để cô ấy ngủ nhiều một chút” Hoắc Tùng Quân ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng.
Ba đôi mắt của bố Hoắc, mẹ Hoắc và ông nội Hoắc đều nhìn anh chằm chằm, biểu cảm rất quái dị.
Giác quan của Hoắc Tùng Quân rất nhạy bén, đã cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nghỉ ngờ ngẩng đầu hỏi: “Vì sao lại nhìn con như vậy?”
Tính cách của mẹ Hoäc thẳng thản, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đánh giá anh rất hứng thú n‹ ùng Quân, hôm nay tâm trạng của con thật tốt nhỏ, từ khi xuống dưới lầu đã thấy khoé miệng của con tươi cười rồi, cực kì hiếm có đấy”
Còn có thể không hiếm có làm sao được, từ khi Bạch Hoài An không còn tới nhà họ Hoắc nữa, mặt của Hoắc Tùng Quân luôn lạnh lùng, dáng vẻ thì luôn hiện ra muốn còn sống thì đừng có đi tới, cũng rất ít khi lộ ra vẻ mặt tươi cười trước người lớn.
Chỉ có ông nội Hoắc mới có thể ngẫu nhiên cảm nhận được ánh mắt hiện lên ý cười dịu dàng trên khuôn mặt của anh, bố Hoắc mẹ Hoắc thì chỉ có thể nhìn thấy anh cười lạnh lùng.
Sau khi Bạch Hoài An vào lại nhà họ Hoäc, trên mặt của Hoắc Tùng Quân đã tươi cười nhiều hơn, giống như là hôm nay vậy, từ đầu tới cuối khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên trên, thật đúng là từ xưa tới nay chưa từng có.
Hoäc Tùng Quân nghe vậy thì kinh ngạc một chút, anh nắm chặt tay lại để lên môi ho nhẹ một tiếng, khoé miệng duỗi thẳng ra lại: “Mẹ nhìn Sai rồi”
Bố Hoắc uống cà phê, trong ánh mắt hiện lên sự tươi cười, vỗ mu bàn tay của mẹ Hoäc, chọc Hoắc Tùng Quân nói: “Nó còn có thể không vui sao được, thích một người phụ nữ, cuối cùng cũng bắt kịp, tình địch cũng đã bị giải quyết, chỉ sợ là tâm trạng của Hoắc Tùng Quân của chúng có lẽ vui tới mức lên trời luôn rồi”