Trong phòng phẫu thuật, sau khi đứa bé được sinh ra, bác sĩ cho mẹ con hai người da kề da với nhau. Đến lúc đứa bé được mang ra ngoài, Cố Hiểu Khê bắt đâu lịm dần. Điện tâm đồ chạy dài thành một đường thẳng và không ngừng kêu lên, bác sĩ chính trong phòng cùng các bác sĩ khác bắt tay nhau cứu sống cô. Mặc dù bác sĩ đã kêu tên cô rất nhiều, trụy đường tim bằng không nhưng họ vẫn cảm nhận được cô còn sự sống.
" Cố gia, Người không được ngủ. Mọi người vẫn đang chờ Người, đứa bé cũng đang chờ Người. "
Bên ngoài phòng, sau khi được thông báo rằng tim Cố Hiểu Khê đã ngừng đập, Uất Trì Ảnh Quân gần như phát điên. Anh định xông vào bên trong nhưng lại bị mọi người ngăn lại. Đứng trước cửa, anh không ngừng gào hét, đôi mắt đỏ hoe từ lúc nào đã đẫm lệ, cả người run lên.
" Hiểu Khê, xin em... Làm ơn, đừng bỏ lại anh...!
Tuy trong tình trạng dần mất đi ý thức, song Cố Hiểu Khê vẫn loáng thoáng nghe được những gì bác sĩ nói. Cô cố gắng mở mắt theo lời của bác sĩ, và cuối cùng sau mười lăm phút, họ cũng đã giành lại được sự sống cho cô.
Sau đó, Cố Hiểu Khê được đưa trở về phòng bệnh, cơ mà lúc này cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Đã qua một lúc, Uất Trì Ảnh Quân không khỏi sốt ruột trước tình trạng của cô, anh đến hỏi bác sĩ nhưng họ cũng chẳng biết bao lâu cô sẽ tỉnh lại. Mãi đợi Cố Hiểu Khê tỉnh lại, Ảnh Quân càng không có tâm trạng lo cho đứa bé.
" Ảnh Quân à, con đã ngồi đây lâu lắm rồi. Hay là, con nghỉ ngơi một chút, hoặc đến đây xem đứa bé thế nào này. "
Huyền Diệp bế đứa bé ngồi cách giường bệnh không xa, lo lắng cho con rễ nên mới nói vài câu. Thế nhưng anh vẫn ngồi yên bên giường, ủ rũ đáp.
" Xin lỗi mẹ, nhưng con muốn cùng Hiểu Khê nhìn ngắm đứa bé. "
Bà ấy nghe vậy thì chỉ có không biết phải nói gì, những điều muốn nói đều gói lại trong tiếng thở dài.
Không biết qua bao lâu, lúc này Cố Hiểu Khê thấy mình đang đứng ở một nơi bị vây kín bởi màn đêm. Trông cô chẳng chút nào là sợ hãi, ngược lại vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ bảo vệ đứa con còn đỏ hỏn đang bế trên tay. Nhưng rồi đột nhiên, một bóng đen vụt qua, trong tích tắc đứa bé trên tay biến mất. Cố Hiểu Khê quay đầu nhìn tứ phía, chạy khắp nơi để tìm con, song lúc này nơi đây chỉ còn lại cô và màn đêm.
" Con của tôi... Con của tôi đâu rồi... "
Bất giác, Cố Hiểu Khê nhìn xuống lòng bàn tay trái của mình. Không biết vì sao lại có những giọt nước nóng hổi trong tay.
Trên giường bệnh, hai mắt Cố Hiểu Khê đã động đậy, cơ mà Uất Trì Ảnh Quân vẫn chưa nhận ra điều đó. Sau khi dần quen với ánh sáng của căn phòng, cô thấy anh áp sát bàn tay trái của mình lên mặt, những giọt nước mắt cứ thế cũng làm tay cô ướt đẫm. Hiểu Khê dùng sức lực mà mình đang có, dùng tay còn lại lau đi những giọt nước mắt còn động trên khóe mắt Ảnh Quân, đồng thời yếu ớt nói:
" Sao anh lại khóc? Đừng khóc! "
Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy cánh tay trái của Cố Hiểu Khê nâng lên và lau nước mắt cho mình, nhận ra cô đã tỉnh lại, anh vui mừng đến độ ôm chầm lấy cô, không ngừng reo lên trong suиɠ sướиɠ.
" Em tỉnh rồi! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. "
Ảnh Quân thông báo với người nhà họ Cố, đồng thời cũng gọi bác sĩ đến. Sau khi nghe bác sĩ nói hiện tại Cố Hiểu Khê đã không có gì đáng lo ngại, Ảnh Quân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Khi bác sĩ rời khỏi phòng, anh thấy cô đang cố gắng ngồi dậy thì lập tức chạy đến, cẩn thận đỡ cô ngồi tựa vào thành giường. Song, giọng cô lạnh lùng vang ngay bên tai:
" Con tôi đâu? "
Cố Hiểu Khê vừa dứt câu hỏi, Huyền Diệp từ bên ngoài bước vào cùng Cố Sâm, trên tay bà còn bế theo đứa bé. Cô biết đó là con của mình, vừa định chạy đến thì Ảnh Quân ngăn lại, anh bước đến bế lấy đứa bé và mang đến chỗ cô.
" Hiểu Khê, con của chúng ta đây! "
Uất Trì Ảnh Quân cẩn thận đưa đứa bé cho Cố Hiểu Khê bế. Nhìn đứa con trai mà mình đã sinh ra đang ngủ say trên tay, cô hạnh phúc đến chẳng biết nói lời nào, chỉ biết cười một cách ngốc nghếch.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của một người mẹ đang tỏa ra từ người Cố Hiểu Khê, Cố Sâm và Huyền Diệp nhìn nhau mỉm cười.
" Cháu của ba vẫn chưa có tên, hai đứa mau đặt tên thằng bé đi. "
" Miễn là Hiểu Khê thích, đứa bé tên gì cũng được ạ. "
Còn Cố Hiểu Khê lúc này, cô vừa bế đứa bé vừa chạm vào làn da mềm mại của con. Bất giác cô cười lên một tiếng, nhẹ nhàng như gió mùa xuân thoảng qua.
" Tư Siêu. "
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người, dõng dạc nói thêm: " Đứa bé sẽ tên là Huyền Tư Siêu. "