Không khí trong xe chìm vào im lặng, mọi người chẳng ai nói với ai lời nào. Giang Tuấn ngồi phía trước lái xe, Lâm Tố Tâm ngồi ghế phụ láy còn Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên ngồi phía sau. Chợt nhớ đến từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, anh lo lắng hỏi.
"Em đói không?"
Dương Khiết Yên lắc đầu.
"Em không đói, anh đừng lo!"
Lâm Tố Tâm nhìn qua kính chiếu hậu thấy hết tất cả sự quan tâm trong đôi mắt Lâm Dục Thần, khóe môi cô ta cười nhạt. Cô ta cũng chưa ăn gì cả, chịu phải nổi đau mất cô, Lâm Dục Thần chưa nói một lời nào an ủi cô ta, vậy mà còn ở trước mặt công khai quan tâm Dương Khiết Yên khiến trái tim cô ta như rỉ máu.
Người đàn ông này đến cuối cùng cũng chẳng thuộc về cô ta.
Về đến biệc thự, Lâm Dục Thần không yên tâm về Lâm Tố Tâm, anh lên tiếng.
"Em ở lại nhà anh một thời gian đi!"
"Em ổn, không cần!"
"Đừng bướng!"
Trong lòng Lâm Tố Tâm bỗng chốc lóe sáng, cô ta nghĩ thì ra Lâm Dục Thần vẫn còn quan tâm đến mình, như vậy liệu cô ta vẫn còn cơ hội theo đuổi anh?
Nghĩ đến tâm trạng đã vui hơn hẳn, Lâm Tố Tâm rời khỏi xe cùng Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên vào nhà.
Anh bảo dì Chân nấu vài món ăn bổ dưỡng, kéo Dương Khiết Yên ngồi xuống bàn.
"Em phải ngoan ngoãn ăn thật nhiều cho anh, như vậy cả em và con mới khỏe mạnh được!"
Lâm Tố Tâm to mắt nhìn bọn họ, cô ta không nghe lầm? Dương Khiết Yên có thai?
"Em cũng ngồi xuống ăn một chút đi, cả ngày cũng mệt rồi!"
Cô ta khắc chế cảm xúc chầm chậm ngồi xuống bàn ăn. Tia hi vọng nhỏ nhoi lúc nảy liền tan thành mây khói.
Lâm Dục Thần liên tục gấp thức ăn cho Dương Khiết Yên, ân cần lau miệng cho cô, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng, một lần nữa đánh vào mặt Lâm Tố Tâm một cái thật mạnh khiến cô ta thức tỉnh nhận ra bản thân đối với anh chẳng bằng một phần nào của Dương Khiết Yên cả.
___________________
Hôm nay Lâm Dục Thần bận đến công ty làm việc, mấy ngày ở bên Dương Khiết Yên công việc như bị trì trệ, có những việc Giang Tuấn không thể xử lí thay anh được.
Dương Khiết Yên và Lâm Tố Tâm ở nhà, cả hai nước sông không phạm nước giếng ai làm việc nấy.
Cô ở trong phòng xem những cuốn sách về bà bầu có chút chán nản bỏ xuống giường, hiện tại Dương Khiết Yên muốn ra ngoài trời hóng gió mát, cứ để cô trong nhà thật ngột ngạt.
Vô tình bắt gặp Lâm Tố Tâm cũng ở sau vườn hoa, Dương Khiết Yên có chút lúng túng, không muốn đụng mặt cô ấy nên xoay người rời đi.
"Đứng đó!"
Cô giật mình ngừng bước, sau đó xoay người lại nhìn Lâm Tố Tâm, lại nghe cô ta nói.
"Đã ra đây rồi còn vào trong làm gì, cô cố tình tránh mặt tôi?"
"Tôi chỉ là thấy hơi mệt muốn vào trong!"
Lâm Tố Tâm cười châm biếm, cô ta đang ngắm nghía đóa hoa hồng đỏ rực trong tay, không nhìn Dương Khiết Yên lấy một cái.
"Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, cô tốt hơn tôi ở điểm nào mà Dục Thần lại yêu cô say đắm như thế?"
Dương Khiết Yên nhìn bóng lưng của Lâm Tố Tâm đăm chiêu rồi cất lời.
"Tôi chẳng có gì hơn cô cả, thậm chí còn thua cô về mọi mặt, trước đây tôi chỉ là một con ngốc không hơn không kém, hiện tại tôi cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng mà để đem nó ra là lí do căn cứ vào tình yêu thì khác nhau hoàn toàn. Cũng như trong mắt cô Dục Thần dù có so với người hoàn hảo bao nhiêu, anh ấy vẫn là nhất, đối với tôi anh ấy cũng như vậy, anh ấy đối với tôi cũng như vậy!"
Ánh mắt Lâm Tố Tâm sắc bén hơn trông thấy không sợ đau ấn ngón tay vào gai nhọn của hoa hồng đâm vào khiến máu túa ra nhỏ giọt, cô ta lạnh giọng.
"Cô đang khoe khoang rằng trong mắt anh ấy cô quan trọng thế nào sao?"
Dương Khiết Yên rất bình tĩnh giải thích.
"Ý tôi không phải như thế, cô đừng hiểu lầm!"
Lâm Tố Tâm nở một tiếng cười quái dị sau đó xoay lưng đưa ánh mắt đầy hận thù lên người Dương Khiết Yên.
"Tôi cùng anh ấy lớn lên, anh ấy vui vẻ đau khổ đều có tôi bên cạnh gánh vác cùng anh ấy, dựa vào đâu cô có thể xuất hiện cướp đi anh ấy? Nếu không có cô thì người ở bên anh ấy là tôi rồi. Dương Khiết Yên, cô chính là không nên xuất hiện xen vào giữa chúng tôi!"
Cô không biết nói sao cho Lâm Tố Tâm hiểu rõ, biết rằng người này đang rất hận mình, vì tình yêu mà mù quáng, đành xoay người đi vào bên trong nhưng làm sao dễ dành như thế, chưa đi được ba bước đã bị cô ta ngăn lại trừng mắt to tiếng.
"Cô đi đâu? Ai cho cô đi?"
Dương Khiết Yên vùng vẫy khó chịu.
"Bỏ tôi ra, cô muốn gì?"
Lâm Tố Tâm nắm chặt hai bả vai trần của Dương Khiết Yên mạnh bạo bấu chặt gằn từng chữ.
"Tôi muốn có tình yêu của Dục Thần!"
"Dù cô có làm gì thì anh ấy cũng yêu tôi thôi, Lâm Tố Tâm, cô thức tỉnh đi!"
"Câm miệng!"
Cô ta tức giận đến run người, đẩy mạnh Dương Khiết Yên xuống đất.
"Aaaa!"
Bị Lâm Tố Tâm đẩy ngã xuống đất, bụng cô co quắp đau đớn, sợ hãi ôm bụng mình.
"Con...con tôi!"
Lâm Tố Tâm kinh hãi nhìn cô rồi nhìn đôi tay vừa đẩy ngã Dương Khiết Yên run bần bật.
"Tôi...tôi..."