Khoảng thời gian này, Lâm Dục Thần luôn để Dương Khiết Yên kè kè theo mình không rời một bước, anh và cô cũng ít khi về nhà ngoài buổi tối ra còn lại đều ở công ty cùng nhau.
Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm cũng vì bị bỏ lơ mà vô cùng bực tức.
Kể từ cái ngày ăn sáng không vui vẻ kia thì bọn họ cũng không ăn cùng nhau bữa nào.
Buổi tối, Lâm Dục Thần cùng bảo bối nhỏ của mình ăn tối xong liền ở trong thư phòng. Anh thì chăm chú làm việc, Dương Khiết Yên đang ngồi bỗng thấy cổ họng khô khốc nên chớp chớp mắt nhìn anh cất lời.
"Thần! Yên khát nước!"
Lâm Dục Thần dời mắt từ máy tính sang khuôn mặt bé nhỏ của cô mỉm cười.
"Ừm! Để anh đi lấy cho em!"
Cô lập tức lắc đầu.
"Yên tự đi được mà! Yên không phải con nít đâu! Anh lo làm việc đi!"
Lâm Dục Thần nhếch môi, xem ra bảo bối của anh đang dần trưởng thành rồi, biết nghĩ cho anh rồi nha! Cô không phải con nít đúng là sự thật nhưng mà nhìn xem, tâm hồn bé nhỏ của cô có khác gì một đứa trẻ đâu chứ?
Anh yêu chiều hôn lên cái trán cô một cái.
"Được rồi, em đi xuống dưới lấy nước đi, ly nước ấm ở dưới bàn dì chân luôn rót để nguội cho em đó, không biết cứ hỏi dì ấy. Xong rồi nhớ lên đây với anh đó!"
"Dạ!"
Dương Khiết Yên tuột xuống người anh sau đó lon ton chạy ra khỏi phòng.
Lâm Dục Thần lắc đầu cười trừ, chính cô mới nói bản thân không phải là con nít mà giờ thì nhìn xem.
Dương Khiết Yên chạy xuống nhà bếp, cô nhìn thấy một ly nước trên bàn, đó là ly nước mà dì Chân đã để nguội cho cô.
Dương Khiết Yên liền đi đến lấy ly nước nhưng Lâm Tố Tâm không biết từ đâu xuất hiện nhanh tay chộp đi ly nước của cô dựa vào bàn đưa lên uống một ngụm ngon lành.
Dương Khiết Yên ngây người chớp chớp mắt nhìn cô ta.
"Đó là nước của Yên mà!"
Lâm Tố Tâm nhíu mày.
"Của cô? Đâu ra chuyện đó vậy?"
Cô ta lại đưa ly nước lên miệng uống một ngụm nhằm chọc tức Dương Khiết Yên, sau đó nhếch môi chăm chọc.
"Tôi không biết là cô có hiểu hay là không hiểu nhưng hãy nghe kĩ lời tôi nói. Đây là nhà của Lâm gia, cô chính là kẻ không biết xấu hổ ăn bám vào nhà tôi. Ở đây chẳng có thứ gì của cô cả, nhất là anh tôi, Lâm Dục Thần!"
Dương Khiết Yên sợ hãi lắc đầu, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
"Chị nói gì vậy? Yên không hiểu!"
"Không hiểu á? Được, để tao nói cho mày hiểu!"
Lâm Tố Tâm đi đến kéo mạnh tóc của Dương Khiết Yên lên trợn tròn mắt trừng lấy cô.
"Tao nói cho mày biết, Lâm Dục Thần chỉ có thể là của tao! Cái thứ nghiệt chủng ngu ngốc như mày lại đòi dành đàn ông với tao á? Nói cho mày biết, mày không có cửa đâu! Để tao cho mày xem cái giá của việc dám cướp đi Dục Thần của tao!"
Lâm Tố Tâm liếc mắt xung quanh nhìn thấy cái bình đun nước đang sôi bốc khói, khuôn miệng liền cong lên sau đó rót nước từ cái bình ra ly thủy tinh nhanh chóng cầm lên rồi trừng mắt với Dương Khiết Yên.
"Cầm cho tao!"
Cô liên tục lắc đầu, khuôn mặt non nớt đẫm nước.
"Không! Nó nóng lắm, hức!"
"NHANH!!!"
Cô ta hét lên, nghiến răng ken két đe dọa, tay cũng vì cầm ly nước nóng mà bỏng đỏ, giây sau thấy Lâm Thái Thụy trên lầu đi xuống liền đẩy nhanh kế hoạch nhét cái ly vào trong lòng bàn tay Dương Khiết Yên rồi tự hất vào người mình.
"Áaaaaa!"
Lâm Tố Tâm hét lên đau đớn, những giọt nước nóng hổi bắn lên trên người cô ta.
Lâm Thái Thụy chính mắt nhìn thấy cảnh đó liền hoảng loạn đi đến đỡ lấy Lâm Tố Tâm, mắt bà ta hoảng loạn nhìn vết bỏng đỏ chối trên da thịt của ả.
"Tố Tâm! Con có sao không?"
Dì Chân nghe thấy tiếng la thất thanh liền chạy đến, thấy làn da trên cánh tay của Lâm Tố Tâm đỏ ửng kinh hoảng trợn tròn mắt.
"Còn đứng đó làm gì? Đi lấy thuốc đến đây mau lên!"
Lâm Thái Thụy quát lớn khiến dì Chân người run cầm cập nhanh chân vào trong lấy thuốc.
Cảm nhận lúc này của Lâm Tố Tâm là vô cùng đau rát, nhất là làn da trắng nỏn ở cánh tay phải của cô ta, cũng may lúc nảy ả cố tình không hất vào trong mình nên trên người cũng chỉ bị vài giọt nước bắn vào bỏng nhẹ.
Trên mặt Lâm Tố Tâm nước mắt dài nước mắt ngắn nhỏ giọng rên rỉ, cô ta vẫn không quên mục đích chính của mình.
"Cô ơi, hức! Con đau quá cô ơi,hức! Là...là Dương Khiết Yên, cô ta hất nước sôi vào người con!"
Khuôn mặt non nớt của Dương Khiết Yên thấm đẫm nước mắt, thân người run rẩy liên hồi. Bỗng một cái tát mạnh bạo giáng xuống khuôn mặt ngây thơ kia.
"Chát!"
"Aaaa!"
Cô liền mất thăng bằng ngã nhàu xuống đất, ôm một bên má đau rát khóc nức nở.
"Mẹ kiếp cái con khốn này! Sao mày dám tạt nước sôi lên người cháu gái của tao vậy hả?"
Đôi mắt hằng hặc nộ khí của Lâm Thái Thụy như muốn giết chết Dương Khiết Yên ngay lập tức.
Tuy cánh tay của Lâm Tố Tâm bây giờ vô cùng đau rát đến nổi khốn đốn khóc không thành tiếng nhưng nhìn thấy một màn đặc sắc trước mắt thì trong lòng ả vô cùng dễ chịu.
Dương Khiết Yên nằm dưới đất khóc đến thương tâm, Lâm Thái Thụy vẫn không vừa lòng kéo mạnh cô lên vung tay tát nữa nhưng có một lực đạo mạnh mẽ giữ chặt cánh tay bà ta.
Con ngươi Lâm Dục Thần mang đầy sự lạnh lẽo như muốn đống băng Lâm Thái Thụy ngay lập tức, anh kìm nén cơn giận cất chất giọng lạnh băng quen thuộc.
"Cô làm cái gì vậy?"
Trong lòng Lâm Thái Thụy có chút sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn cố trừng mắt với anh, sau đó dừng sức rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay của Lâm Dục Thần mang đầy sự tức giận hét lớn.
"Mày biết con khốn này nó đã làm gì không? Nó tạt nước sôi vào người em gái mày đó!"
Lâm Dục Thần nhấc ánh mắt đến Lâm Tố Tâm ngồi chật vật ở dưới đất đang được dì Chân thoa thuốc.
Anh chau mày nhìn lấy làn da trắng nõn trên cánh tay đỏ rực của cô ta sau đó bảo dì Chân gọi người của anh đưa Lâm Tố Tâm đến bệnh viện.
Lâm Tố Tâm đắc ý liếc nhìn Dương Khiết Yên nhếch môi. Lâm Thái Thụy thẳng thừng chỉ vào mặt Dương Khiết Yên.
"Mày đã thấy bộ mặt thật của con khốn này chưa! Đúng là không hổ danh con gái của tên Dương Kiên chó chết kia, cha con đều độc ác, thâm hiểm như nhau!"
Dương Khiết Yên sợ hãi lắc đầu, cô chính là không làm gì cả, tại sao bọn họ lại đổ hết tội lỗi lên người cô?
Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, cô sợ anh sẽ không tin cô, sẽ như bọn họ mà mắng chửi cô, không còn yêu thương cô nữa. Nghĩ đến điều này, nước mắt của Dương Khiết Yên rơi càng nhiều như những viên trân châu đứt đoạn đua nhau rơi xuống.
Bỗng một vòng tay ấm áp quen thuộc đặt lên eo cô, cả cơ thể đều bị kéo vào lòng ngực ấm áp.
Dương Khiết Yên uất ức tựa vào lòng ngực anh khóc nức nở. Lâm Dục Thần nhìn cô khóc mà lòng quặng thắc đau đớn như ngàn mũi kim thi nhau đâm vào tim mình. Là anh không tốt, anh biết Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm vô cùng ghét cô vậy mà anh lại để cô một mình đi xuống đây rồi bị đánh như thế này.
Bàn tay to lớn vuốt lấy tấm lưng mảnh khảnh bé nhỏ kia, anh dịu dàng vỗ dành.
"Tiểu Yên ngoan! Anh ở đây sẽ không để em chịu uất ức nữa!"
Dương Khiết Yên nghe giọng nói của anh càng khóc thương tâm hơn, bao nhiêu ấm ức đều trút ra bằng nước mắt.
Lâm Thái Thụy nảy giờ to mắt thấy rõ diễn cảnh trước mặt, bà ta hung hăng tát Lâm Dục Thần một cái rõ đau.
"Mày là cái thứ ngu si! Mày bị con khốn này mê hoặc đến ngu ngốc không phân biệt được phải trái nữa rồi!"
Lâm Dục Thần vẫn điềm tĩnh, cất chất giọng trầm khàn thường ngày nhưng có mang một chút nộ khí bức người.
"Con đã tự hứa với lòng sẽ không nương tay với những ai dám đụng vào người Tiểu Yên, nể tình cô là cô ruột của con, dạy dỗ con từ nhỏ, con sẽ niệm tình mà cho qua nhưng kể từ bây giờ cô và Tố Tâm không được ở đây nữa cũng không được bước nửa bước vào nhà con khi chưa được sự cho phép. Con sẽ bảo dì Chân thu dọn đồ đạc của hai người trong đêm nay. Hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi con thay đổi quyết định!"
Anh lập tức bế bổng Dương Khiết Yên đi lên lầu một mạch không thèm nhìn lấy Lâm Thái Thụy dù chỉ một cái.
Bà ta giận dữ, trong người như chứa đầy thuốc nổ bất kì lúc nào cũng có thể nổ tung, bà điên cuồng quơ hết đồ trong nhà bếp xuống thét lớn.
"Lâm Dục Thần! Mày là cái đồ ngu ngốc bị con khốn kia dắt mũi, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội lại gia đình như mày!"