Lâm Dục Thần nhìn năm dấu tay đỏ chói trên khuôn mặt trắng nõn của bảo bối nhỏ mà đau lòng không thôi.
Anh tự tránh bản thân quá vô dụng không bảo vệ được cô, khiến cô phải chịu cái tát đau đớn như vậy. Nhìn cô đau một mà anh đau đến mười.
Trong người anh phừng phừng lửa giận nhưng có mau chóng áp chế nó xuống tránh cho bảo bối nhỏ run sợ.
Nếu là kẻ khác, anh đã ra lệnh cho thuộc hạ mình bắt nhốt lại, mỗi ngày tát 1000 cái đến khi chết cho chừa cái tội động đến người phụ nữ của anh rồi nhưng đó là cô anh, người đã chăm bẫm anh lúc khó khăn nhất, anh không thể nào lấy oán báo ân được.
Lâm Dục Thần lau đi những giọt nước mắt đầy rẩy trên mặt cô, dùng bông tâm thoa thuốc lên da mặt sưng phù, động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Dương Khiết Yên đau đến nhắm mắt rên rỉ, mi tâm run run mách lẽo anh.
"Thần! Yên còn bị đau tay nữa, hức!"
Anh chau mày nhìn vào lòng bàn tay đỏ chói của cô, đây là hậu quả của việc Lâm Tố Tâm đưa ly nước nóng vào bàn tay của Dương Khiết Yên khiến bàn tay bé nhỏ trắng muốt đỏ hỏn nóng rát.
Lâm Dục Thần lập tức tìm trong hộp chứa thuốc ra một típ thuốc mỡ làm từ mỡ trăn. Mỡ trăn có tác dụng làm làn da bị bỏng không còn đau rát ngay tức thì.
Anh liền nặng thuốc lên ngón tay một ít nhẹ nhàng thoa lên lòng bàn tay cô, động tác vô cùng nhẹ nhành nhưng vẫn không quên mắng yêu.
"Em đúng là ngốc, nếu nói trước tay bị bỏng thì anh đã xử lý nó trước không để em chịu đau rồi!"
Cô chớp đôi mắt đỏ ửng ngây thơ chu môi nói lại.
"Yên đâu có biết đâu!"
Lâm Dục Thần nghe cô nói mà cong môi, bảo bối của anh vốn dĩ không biết loại vết thương nào nên chữa trước.
Dương Khiết Yên cảm nhận cơn đau rát trong lòng bàn tay không còn nữa mà thay vào đó là sự mát lạnh, cô nhìn vào lòng bàn tay mình cảm thán trợn mắt cảm thán.
"Oa! Hết đau rồi, thuốc thật là hiệu nghiệm a!"
Lâm Dục Thần xử lý xong vết thương trên tay cô xong rồi lấy bông gòn lau đi thuốc dính trong ở ngón tay tiếp tục bôi thuốc trên má Dương Khiết Yên. Nghe cô ngây thơ nói anh liền không kiềm được cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của bảo bối nhỏ.
"Oa! Hết đau rồi, thuốc thật là hiệu nghiệm a!"
Lâm Dục Thần xử lý xong vết thương trên tay cô xong rồi lấy bông gòn lau đi thuốc dính trong ở ngón tay tiếp tục bôi thuốc trên má Dương Khiết Yên. Nghe cô ngây thơ nói anh liền không kiềm được cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của bảo bối nhỏ.
"Đương nhiên rồi! Thuốc này rất đắt đấy, em phải đền bù lại tổn thất cho anh!"
Dương Khiết Yên ngây ngốc nhìn anh, sau đó mím môi cất giọng non nớt.
"Vậy Yên...Yên phải làm sao đền bù cho anh? Yên không có tiền!"
Lâm Dục Thần nhìn khuôn mặt đáng thương của cô mà phì cười, anh nhỏ nhẹ thì thầm vào tai cô gái ngốc.
"Dùng tấm thân của em đền bù là được rồi!"
Ngay lập tức, Lâm Dục Thần đè cô xuống giường vuốt ve bên mặt không bị thương của của Dương Khiết Yên cười tà mị.
"Bảo bối nhỏ! Em cho anh ăn chay quá nhiều ngày bây giờ anh không nhịn được nữa đâu, ngày mai em xác định là không rời giường được rồi!"
Ngay lập tức Lâm Dục Thần cúi xuống chiếm lấy đôi môi căng mọng của Dương Khiết Yên thỏa thích hôn lấy, đôi tay nhanh chóng mò mẫn cởi chiếc váy ngủ mỏng manh rồi trường xuống cái cổ trắng nõn hôn hít sau đó nhanh chóng liếm láp bộ ngực căng tròn kia.
Anh ngậm lấy nụ hồng non nớt cắn mút khiến sưng tấy. Bảo bối của anh đúng là khuôn mặt học sinh mà thân hình phụ huynh, làm anh thỏa mãn chết đi mất.
"Ưm...Thần đau!"
Cô nỉ non rên rỉ, điều này càng làm kích thích dây thần kinh của anh hơn. Lâm Dục Thần nhanh chóng thoát y cho mình sau đó gian tà nhếch môi.
"Bảo bối nhỏ! Tối hôm nay cực khổ cho em rồi!"
Anh lập tức đâm sâu vào trong cô, hung hăng càng quấy nơi tư mật của phụ nữ.
Dương Khiết Yên đau đớn khóc nấc.
"Aaa...đau...hức Thần, đừng mà!"
Lâm Dục Thần như không nghe thấy càng ra vào mạnh mẽ hơn lấy môi mình trấn áp đôi môi đang rên rỉ kia, bên trên anh thoải mái hôn hít còn bên dưới thì điên cuồng ra vào.
"Xin lỗi bảo bối nhỏ! Sau này em đừng để anh ăn chay nhiều ngày, nếu không anh sẽ một mạch làm gấp mấy lần như vậy!"
Dương Khiết Yên nức nở khóc không thành tiếng, lần này cô chừa rồi, sẽ không bao giờ dám uy hiếp người đàn ông nguy hiểm này nữa đâu.
...
Một đêm kịch liệt!
__________________
Do buổi tối đêm qua quá hăng say, đúng như anh nói, cô chẳng thể tự động xuống giường được.
Lâm Dục Thần lúc này mới cảm thấy có lỗi, anh nhân lúc cô đang ngủ say bế cô đi tắm rửa sạch sẽ sau đó thoa thuốc ở phía dưới tránh cho Dương Khiết Yên lúc thức dậy cảm thấy đau đớn.
Từng động tác của anh đều vô cùng dịu dàng, mang đầy sự yêu thương trái với tác phong mạnh mẽ dứt khoát hàng ngày của bản thân.
Sau khi xong việc, Lâm Dục Thần nhẹ thơm lên trán cô sau đó là đến,mặt, mắt, mũi, miệng rồi không đành lòng quay lưng rời đi.
___________________
Anh cố gắng chiến đấu với đống văn kiện trên bàn để về với bảo bối nhỏ, đến buổi trưa cũng không thèm ăn lấy một hạt cơm.
Giang Tuấn nhìn anh mà chỉ biết lắc đầu, lão đại của hắn khi yêu đúng là thay đổi quá nhiều, phong thái điềm đạm, từ tốn lúc bình thường đều tan thành tro bụi.
Khi anh xử lí xong đống công việc cũng đã hai giờ chiều, tốc độ này đúng thật quá kinh người, bình thường tám giờ tối anh mới xong việc về nhà. Có thể thấy Lâm Dục Thần cực kì nhớ bảo bối của mình đến phát điên mất rồi.
Ở nhà Dương Khiết Yên cũng chẳng mấy vui vẻ là bao, lúc trưa thức dậy chả thấy anh đâu, cô liền bào dì Chân dìu xuống dưới nhà chờ đợi, buổi cơm cũng chỉ ăn chưa đến nửa chén, cố gắng nài nỉ dì Chân không được nói cho anh biết, nếu không cô sẽ nhanh chóng tiêu đời mất.
Tuy Dương Khiết Yên có chút ngốc nhưng vẫn biết, nếu cô không ngoan ngoãn thì anh sẽ trừng phạt cô bằng cách lăn qua lăn lại trên giưởng suốt đêm. Đêm hôm qua chính là ví dụ điển hình, nghĩ tới mà bây giờ cô còn run sợ.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động cơ, Dương Khiết Yên vui mừng khôn xiết còn dì Chân cảm thấy kì lạ, sao hôm nay Lâm Dục Thần lại về sớm đến vậy?
Bà cảnh giác đi đặt mắt lên ống nhòm cửa xem xét thì thở phào, đó chính là Lâm Dục Thần, bà yên tâm mở cửa.
Cánh cửa ngay lập tức mở ra, nhìn hình ảnh trước mắ, dì Chân vô cùng kinh hãi.
《Sốt rồi🤧 mà phải cố gắng gõ từng chữ cho mọi người nè, hic hic😭😭》