Ngày hôm sau cũng vẫn như mọi ngày, Nhan Tiêu Tiêu vẫn miệt mài làm việc mặc kệ sự ghét bỏ của mọi người xung quanh.
Đến lúc tan làm, cô tranh thủ dọn dẹp về nhà, lúc đi ra ngoài sảnh công ty thì thấy ngay Clara, cô không thèm để ý cô ta nhưng cô ta thì lại khác.
Clara cố tình đưa chân lên ngán đường Nhan Tiêu Tiêu hòng làm cô té nhào mất mặt giữa chốn đông người.
Nhan Tiêu Tiêu không để ý đến chân của cô ta, thế là cô bị vấp té, cả trọng tâm nhào về phía trước.
"Aaa!"
Một bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo cô, Nhan Tiêu Tiêu hoảng thở thở gấp, sau đó nhìn người kia. Đó là Nicolas.
Clara kinh hoảng sững sờ nhìn Nicolas, xong rồi, chuyện tốt mà cô ta làm liệu Nicolas có nhìn thấy không?
Nicolas nhìn Clara bằng ánh mắt sắc bén, tay vẫn ôm khư khư eo Nhan Tiêu Tiêu. Cô nhanh chóng gỡ tay hắn ra nhầm tránh mọi người hiểu lầm.
Nicolas lạnh giọng nói.
"Nếu còn có lần sau thì cô xác định cút khỏi công ty này đi là vừa!"
Sau cùng, hắn ta liền một mạch rời đi. Nhan Tiêu Tiêu nhếch môi đắc ý để lại một câu.
"Ác giả ác báo!"
Rồi ra về. Clara căm phẫn trừng lấy bóng lưng của Nhan Tiêu Tiêu thầm mắng.
Nhan Tiêu Tiêu, tao sẽ không bao giờ để mày yên ổn.
________________
Hôm nay là cuối tuần, Nhan Tiêu Tiêu được nghĩ một ngày, thấy đồ mặc trên người của ba mình đã cũ kĩ, cô liền chuẩn bị đi đến cửa hàng mua đồ.
Cô bắt một chiếc taxi đi đến một cửa hàng bình dân.
Đi vòng vòng nhìn một lát bỗng đụng trúng một người từ phía sau lưng, Nhan Tiêu Tiêu không ngớt lời xin lỗi, giây sau cô mới nhận ra đó là Lâm Dục Thần thì bất ngờ.
"Lâm tổng! Ngày cũng ở đây sao?"
Anh điềm đạm gật đầu.
"Ừm, thật trùng hợp!"
Cô cảm thấy không đúng.
"Người giàu như anh sao lại đi đến nơi bình dân như thế này?"
Anh hắn giọng trả lời.
"Ừm lâu lâu đổi gió, dù sau cũng chỉ là đồ mặc trên người!"
Thật ra là anh cho người theo dõi cô mới biết được cô ra ngoài liền nhân cơ hội theo sau. Nhan Tiêu Tiêu nói đúng, người như anh làm gì mà xuất hiện tại đây một cách bình thường được.
Cô mỉm cười rạng rỡ.
"Dù sao cũng đã gặp rồi, hay là chúng ta đi cùng nhau đi! À mà anh là đàn ông có mắt nhìn hơn tôi, anh chọn cho ba tôi vài bộ đồ giúp tôi nhé, ba tôi là một người rất bình dị, không mặc những mẫu sáng màu đâu!"
Đang nói, cô nhận thấy bản thân đã quá tự nhiên và vô lí, ai đời bắt một vị tổng tài cao cao tại thượng đi chọn quần áo giúp mình đâu?
"Ừm xin lỗi, tôi hơi..."
"Ừ, để tôi tìm cho ba em!"
Lâm Dục lần đi đến gian quần áo, anh vừa nhìn những mẫu quần áo vừa nghĩ rốt cuộc ba của cô là ai? Không phải là Dương Kiên vậy là ai cơ chứ? Nhưng 5 năm trước, Dương Kiên cũng mất tích theo Dương Khiết Yên, khả năng ông ta bắt cô đi cùng cực kì cao, mà người ba này là khả nghi nhất.
Anh nhìn hàng loạt đồ đạc lấy ra vài cái, màu sắc vô cùng tao nhã, không quá cầu kì cũng không quá bình dân.
"Em thấy thế nào!"
Nhan Tiêu Tiêu vô cùng vừa mắt khâm phục anh.
"Rất hợp với ba tôi! Cảm ơn anh!"
Dương Khiết Yên cười khúc khích, xem ra cô vô cùng yêu quý người ba này trái với Tiểu Yên của anh một trời một vực, một mực hắc hủi ba mình.
Càng ngày anh cành thấy mọi chuyện càng rối rấm.
"Ừm! Tôi đã chọn cho ba em rồi, em cũng phải nên chọn đồ cho tôi lại đi!"
"Hả?"
Cô chớp chớp mắt nhìn Lâm Dục Thần, anh có con mắt nhìn đồ không tệ vì sao lại bắt cô chọn dùm?
Nhan Tiêu Tiêu dù có khó hiểu cũng mặc kệ đi đến nhìn một lượt mẫu áo sơ mi, cô thấy cái nào cùng hợp với anh hết.
Người này dáng vẻ vô cùng đẹp, đúng là rất dễ chọn đồ, nhưng nam thần thì luôn đi cùng áo sơ mi trắng. Thế nên cô liền chọn một cái áo sơ mi trắng, kiểu vẻ đơn giản cùng một cái quần Jean màu xanh nhạt cho anh, kiểu dáng này cô chưa từng thấy anh mặc qua bao giờ cho nên muốn nhìn thấy thử xem, chắc chắn là voi cùng đẹp.
"Lâm tổng! Anh vào trong thử xem có được không?"
Anh gật đầu sau đó đi vào phòng thử đồ.
Nhan Tiêu Tiêu chọn cho anh vài chiếc áo thun nữa, một một đống áo có họa tiết hoạt hình trong tay, cô phì cười.
Nếu mà Lâm Dục Thần mặc những chiếc áo này kết hợp cùng với khuôn mặt lạnh lùng kia thì quá là...
Chưa kịp nghĩ xong, Nhan Tiêu Tiêu đã thấy nam nhân kia từ trong phòng thay đồ đi ra.
Đúng là chưa từng thấy anh ăn mặc như này bao giờ nên Nhan Tiêu Tiêu vô cùng kinh ngạc, dáng vẻ tuyệt mĩ này đúng là đẹp đến chết người.
Mọi người trong cửa hàng thấy chàng trai sơ mi trắng tuyệt đẹp thì ồ lên ra tiếng lấy điện thoại khoái chí chụp lại.
Lâm Dục Thần cứ thấy Nhan Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm mình không rời thì nhíu mày hỏi cô.
"Không đẹp sao?"
Nhan Tiêu Tiêu định thần lại, sững sờ rờ xem mũi mình có chảy máu không, giây sau liền đi đến trước mắt anh xoay người anh vòng vòng cất lời cảm thán.
"Lâm tổng! Anh đúng thật là đẹp trai!"
Nghe cô khen mình, trong lòng anh nhem nhói vui vẻ, khuôn miệng lạnh lùng bất giác cong lên tuyệt đẹp.
Nhan Tiêu Tiêu khó mà cảm nhận nổi vẻ đẹp chết người này của anh chỉ muốn phụt ra một ngụm máu. Cô chính là một cô gái mê trai chính hiệu.
Lâm Dục Thần nhìn tay cô đầy những chiếc áo thun hình hoạt hình thì chau mày.
"Em chọn cho tôi sao?"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu.
"Đúng rồi đó! Anh không thích sao, vậy tôi treo nó lại chỗ cũ nhé!"
Lâm Dục Thần không chịu nắm tay cô lại.
"Cũng được!"
Cô nhìn anh đầy hoài nghi.
"Lâm tổng, anh chắc chứ?"
Lâm Dục Thần gật đầu, Nhan Tiêu Tiêu càng thích thú chọn thêm vài mẫu giống như đồ trên người anh đang thử.
Xong xuôi, cô để một đống đồ cho nhân viên thanh toán. Còn mình bị anh kéo đi chọn đồ cho bản thân.
Lâm Dục Thần tự tay chọn một loạt váy, đồ ngủ đồ mặc ở nhà, đồ đi làm ở công ty,... cho cô. Nhìn anh như dọn hết phân nửa khu đồ nữ, Nhan Tiêu Tiêu thở dài lắc đầu, khuôn mặt không một giọt máu.
Phải biết cô là một con người nghèo khổ, tiền đâu mà trả. Nhưng vì ngại nói nên cứ để anh chọn như thế.
Xong xuôi cả hai người bọn họ đưa đồ cho nhân viên gói lại hết.
Tiền đồ của cô còn gấp hai mươi lần tiền đồ của anh. Trán Nhan Tiêu Tiêu lấm tấm mồ hôi hột thầm nghĩ: "Thôi chết, kì này xong rồi!"
Lâm Dục Thần đưa ra một chiếc thẻ đen sáng bóng khiến nhân viên sáng mắt.
"Tính tiền hết đi!"
Nhan Tiêu Tiêu há hốc mồm ngỡ ngàng.
"Khoan đã Lâm tổng! Anh không cần phải trả tiền thay tôi đâu!"
Lâm Dục Thần nhếch miệng.
"Em có đủ tiền?"
Cô mím môi, thì ra anh đã dự định trả từ đầu rồi nhưng mà làm như vậy cô rất ngại, bản thân không muốn thiếu nợ một ai.
"Hay là thế này nhé, lúc nào tôi có đủ tiền sẽ trả cho anh!"
Lâm Dục Thần đau đầu với cô gái này, gõ nhẹ lên đầu cô một cái.
"Ngốc! Tôi đã nói trả là trả, với lại đồ là tôi chọn chứ không phải em. Nếu em thấy ngauh thì bữa nào hẹn tôi ra ăn một bữa đi!"
Nhan Tiêu Tiêu bất lực đành để anh trả nhưng trong thâm tâm không muốn chút nào, thầm nghĩ trong lòng hôm nào cô sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn.