Lúc này tiếng bước chân gấp gáp vang vọng đến gần người con gái yếu ớt đang run rẩy dưới đất, cả sảnh tiệc đều im lặng đến bất ngờ.
Ánh mắt anh sót thương nhìn Nhan Tiêu Tiêu đang co rúm người dưới đất, anh cúi xuống đất, hai bàn tay to lớn nâng vai cô lên, để mặt cô đối diện với mình.
"Tiêu Tiêu! Là anh đây, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa!"
Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó nhào vào lồng ngực ấm áp òa khóc nức nở.
"Hức, Thần! Rốt cuộc anh cũng đến rồi! Hức, em...em sợ lắm!"
Lâm Dục Thần vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái đang run rẩy, trong lòng tràn đầy lo lắng, quét ánh mắt sắc bén như mũi tên nhọn hoắc đến tất cả mọi người trong sảnh tiệc.
"Em yên tâm, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa, cũng sẽ không buôn tha kẻ đã hãm hại em!"
Tất cả mọi người đều lạnh sống lưng trước người đàn ông quyền lực trước mặt, ai cũng biết anh là con người như thế nào, độc ác, tàn nhẫn chính là những từ để diễn tả con người anh.
Lâm Dục Thần bế bổng cô lên, cất giọng nói lạnh lùng tuyên bố.
"Tại đây tôi xin tuyên bố với mọi người, Amy Enora chính là vợ sắp cưới của tôi, mong mọi người đừng hiểu lầm quan hệ giữa cô ấy với ngài Nicolas bởi vì tôi rất tin tưởng vợ sắp cưới của mình!"
Nói rồi, anh ngang nhiên bế cô trên tay, ung dung đi ra ngoài sảnh tiệc.
Sau một lúc quan sát, Giang Tuấn cũng đã thấy được kẻ khả nghi ở đây, hắn nhanh chân đi đến vách tường bên trái sảnh tiệc túm tay Clara ra ngoài.
"Aaa buông ra! Anh làm gì vậy?"
Mặt Giang Tuấn không biến sắc, lời nói tràn đầy đe dọa.
"Lúc trước đã cảnh cáo cô một lần đừng làm hại đến Nhan Tiêu Tiêu, cô là cứng đầu lì lợm không muốn hiểu?"
Lúc trước vì muốn cảnh cáo Clara, anh đã sai người đến nhà cô ta đập phá toàn bộ đồ đạt tan nát, vậy mà Clara không biết điều như hắn nghĩ, vẫn nuôi dưỡng ý định hãm hại Nhan Tiêu Tiêu.
Hiểu được tình hình, ba của Nicolas gọi bảo vệ túm cổ Clara đến đồn cảnh sát.
Nhan Tuấn thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì nhanh chóng ra ngoài xe.
Mọi người một lần nữa lại xì xào bàn tán một lần nữa về quan hệ của Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu.
Nicolas nhìn theo hướng Lâm Dục Thần bế cô đi, đáy mắt ánh lên tia tuyệt vọng. Hắn tự hứa với lòng sẽ bảo vệ Nhan Tiêu Tiêu thật tốt để xứng đáng làm bạn trai cô, vậy mà khi cô khó khăn tuyệt vọng nhất, người ở bên, che chở, an ủi cô lại không phải anh ta.
...
Kể từ khi Lâm Dục Thần bế Nhan Tiêu Tiêu lên xe, cô cứ ở trong lòng anh không ngừng khóc, điều này khiến anh vô cùng đau lòng.
"Tiêu Tiêu ngoan! Em cứ khóc như vậy hai mắt sẽ sưng húp xấu xí đó!"
Cô ngẩn đầu nhìn anh, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, ấm ức nói.
"Dục Thần! Anh biết không, hức! Tôi rất sợ, hức! Nếu...nếu anh không ở đây chắc bây giờ tôi vẫn còn bị người ta mắng chửi trong đó, hức! Tôi sợ lắm!"
Anh thở dài lau nước mắt cho cô.
"Chẳng phải tôi đã đến cứu em đi rồi sao? Được rồi, em yên tâm! Những lúc em gặp chuyện không may, tôi sẽ kịp thời hiện lên giúp em!"
Nhan Tiêu Tiêu cắn lấy môi.
"Như vậy giống như anh là ông tiên thế? Chỉ cần tôi khóc là anh hiện ra sao?"
Anh nhếch môi xoa lấy cái đầu nhỏ của cô.
"Ừm! Em không cần khóc, tôi cũng vẫn hiện ra giúp em!"
Khuôn miệng nhỏ của Nhan Tiêu Tiêu cười rộ lên, trên má vẫn còn lóng lánh nước mắt.
"Vậy anh hứa rồi đó! Đừng nuốt lời!"
"Ừm! Không nuốt lời!"
Cô biết anh chỉ nói như thế để chọc cô cười nhưng Nhan Tiêu Tiêu vô cùng vui, hiện tại cô không còn khóc nữa, hai tay liền lau đi nước mắt còn đọng trên mặt, sau đó tò mò hỏi.
"Sao anh ở đây? Là đi dự tiệc sao?"
Lâm Dục Thần gật đầu một cái.
"Ừm! Vốn dĩ là không muốn đi, nhưng nghĩ đến chắc em cũng ở đây mới đến, không ngờ lại nhìn thấy em ngốc nghếch ngồi ở dưới đất một mình mặc người ta mắng chửi!"
Nghe anh nói là đến đây vì mình, trong thâm tâm Nhan Tiêu Tiêu vô cùng vui mừng, nhưng vẫn giả vờ phụng phịu giận dỗi nói.
"Vậy sao anh không đến sớm hơn? Hại tôi phải đối diện với những lời mắng chửi ác nghiệt đó?"
Lâm Dục Thần rũ mắt.
"Xin lỗi! Là tôi không tốt!"
Lâm Dục Thần cảm thấy lời cô nói rất đúng, là anh không nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện đến đây sớm hơn, hại cô bị những kẻ ác độc kia mắng chửi.
Nhan Tiêu Tiêu chỉ là muốn đùa với anh một chút nào ngờ lại nghe được lời xin lỗi từ anh, cô liền giải thích.
"Tôi chỉ nói đùa với anh thôi! Làm sao anh biết trước được mọi chuyện với lại...chúng ta chỉ là bạn bè bình thường! À quên nữa, lúc nảy anh nói tôi là vợ anh như vậy, ở đó có rất nhiều nhà báo, sẽ đưa tin về chuyện này, lúc đó sẽ không hay cho anh!"
Trước thái độ lo lắng của cô, Lâm Dục Thần vẫn rất bình tĩnh, ngược lại trong lòng có một chút khó chịu với lời cô nói.
"Thì đã sao! Họ muốn đưa tin như nào cũng được!"
"Lâm tổng à! Tôi biết anh chỉ vì muốn để mọi người không mắng chửi tôi nữa mới làm như vậy, nhưng mà như thế là rất không ổn với anh. Tôi là một cô gái vô cùng bình thường, không xứng để cùng anh chung một bài báo!"
Lâm Dục Thần nắm hai bên cầu vai nhỏ, áp cô vào xe, đôi mắt chứa đầy giận dữ to giọng.
"Sao lại không xứng? Tôi chưa từng thấy ai hạ thấp bản thân mình như em!"
Trước thái độ hung hăng của anh, Nhan Tiêu Tiêu cúi mặt không đáp, cô chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ này của Lâm Dục Thần đối với mình bao giờ. Rõ ràng cô có làm gì sai đâu, sao anh vô duyên vô cớ lớn tiếng với cô?
Càng nghĩ, Nhan Tiêu Tiêu càng ấm ức, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.