Nhìn thấy cô gái đáng thương trước mặt đang mếu máo, Lâm Dục Thần bừng tĩnh lại, theo thói quen, anh đưa tay lên trước mặt cô muốn vuốt ve dỗ dành nhưng chợt nhớ ra, cô và anh không thân thiết như trước đây nên đắng đo thu tay lại, nhỏ giọng nói ra hai chữ.
"Xin lỗi!"
Cùng lúc này, Giang Tuấn mở cửa xe bước vào, thấy Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu có chút khó hiểu.
Anh liền hỏi hắn.
"Giải quyết sao rồi?"
"Thưa lão đại! Chủ tịch Mile đã gọi bảo vệ bắt Clara vào sở cảnh sát rồi!"
Nhớ lại cảnh tượng lúc nảy, Nhan Tiêu Tiêu bị nhiều người mắng chửi thậm tệ, con ngươi anh ánh lên sự tàn ác lạnh giọng ra lệnh.
"Cho người trong đó 'chăm sóc' thật tốt cô ta! Khiến cô ta bị hành hạ đến suốt đời!"
"Vâng! Lão đại!"
Giang Tuấn lên ga khởi động xe. Nhan Tiêu Tiêu nghe được ngữ khí lạnh lẽo kia, đến giờ còn cảm thấy sợ sệt. Người đàn ông này, đúng thật còn nguy hiểm hơn cô tưởng tượng.
Chiếc xe nhanh chóng đổ đến trước nhà Nhan Tiêu Tiêu, cô cảm ơn anh một tiếng rồi đi vào nhà.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, Lâm Dục Thần mệt mỏi xoa xoa thái dương, ra lệnh.
"Lái đi!"
...
Mới vừa vào tới cửa, Nhan Tiêu Tiêu đã thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Nhan Nghị thì hoảng sợ.
"Ba làm sao vậy?"
"Còn làm sao? Chẳng phải trước đây ba đã cảnh cáo con không được liên quan đến tên khốn kia rồi sao? Con coi lời nói của ba như gió thoảng mây bay?"
"Ba! Người mà ba chửi là tên khốn hết lần này đến lần khác cứu con đó! Tại sao ba cứ có ác cảm với anh ấy vậy? Ba biết không? Nếu hôm nay không có anh ấy xuất hiện, con gái của ba đã bị toàn bộ người trong buổi tiệc mắng nhiếc đến chết đi sống lại rồi!"
Nhan Nghị to mắt.
"Con nói gì? Ai dám mắng chửi con nói cho ba biết!"
Nhan Tiêu Tiêu mệt mỏi thở dài.
"Tóm lại con mong ba đừng có nghĩ xấu cho Lâm Dục Thần nữa, anh ấy là người tốt! Con cũng không mong vì chuyện này mà chúng ta cứ cãi nhau!"
Nói rồi, cô đi thẳng vào phòng mình. Nhan Nghị tức giận đấm mạnh tay vào tường.
Tại sao lúc nào Lâm Dục Thần cũng phá hoại cuộc sống của hai cho con ông.
Ông ta đã trốn đến tận đây rồi vậy mà vẫn gặp lại Lâm Dục Thần. Không đời nào ông để con gái mình một lần nữa trở về tay Lâm Dục Thần đâu.
__________________
Sáng hôm sau tại công ty, trên phòng chủ tịch, thư kí gấp gáp đi đến nói.
"Thưa chủ tịch! Có Lâm tổng đến muốn tìm gặp!"
Vị chủ tịch kia suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.
"Được! Mời cậu ấy vào đi!"
Một lát sau Lâm Dục Thần cùng Giang Tuấn vào trong. Ông niềm nở đón tiếp.
"Chào Lâm tổng! Đã lâu không gặp, hôm qua mới thấy cậu đã đi mất rồi!"
Lâm Dục Thần cũng lịch sự chào lại sau đó vào thẳng vấn đề.
"Chào ngài Cantariss, tôi đến đây là để thương lượng với ngài một chuyện!"
Cantariss thoải mái nói.
"Chuyện gì cậu cứ nói, nếu được tôi sẽ ngay lập tức chấp nhận!"
"Tôi sẽ bỏ phân nửa tiền vốn đầu tư cho dự án xây khu công nghiệp của ngài, lợi nhuận chỉ hưởng hai mươi phần trăm với một điều kiện, ngài có thể để nhân viên sang công ty tôi không?"
Cantariss thản thốt.
"Gì chứ? Cậu bỏ ra ra nhiều tiền vốn như thế, chỉ hưởng hai mươi phần trăm chỉ để lấy nhân viên?"
"Đúng vậy? Liệu ngài có đồng ý?"
Ông có chút do dự.
"Cậu muốn bao nhiêu, là nhân viên làm trong lĩnh vực gì?"
"Tôi chỉ cần một, là Amy Enora!"
Cantariss chau mày. Gì chứ? Bỏ ra nhiều tiền của như vậy chỉ để lấy một nhân viên, Lâm Dục Thần này thật sự quá khó hiểu.
"Amy Enora? Là cô gái hôm qua cậu tuyên bố là vợ sắp cưới sao?"
Anh thản nhiên đáp.
"Đúng vậy!"
Bỗng nhiên ngoài cửa được mở mạnh ra, Nicolas hừng hực sát khí bước vào.
"Không được!"
Cantariss trừng lấy con trai mình.
"Nhìn con xem ra thể thống gì không? Không thấy Lâm tổng đang ở đây à?"
Mặc kệ thái độ tức giận của ba mình, Nicolas lên tiếng phản đối.
"Không được! Tôi không đồng ý điều kiện này, Amy đã là nhân viên của công ty tôi, không trao đổi gì cả!"
Lâm Dục Thần không thèm nhìn Nicolas mộ cái, ung dung nói.
"Tôi là đang hỏi ý kiến của ba cậu chứ không phải cậu!"
Miếng mỡ thơm ngon đã dâng đến tận miệng, làm sao ông ta không chấp thuận được.
"Được! Tôi đồng ý, nhưng mà theo quy tắc phải có sự đồng ý của cô gái kia!"
"Tôi sẽ nói với cô ấy sau!"
Nicolas tức giận phản đối.
"Tôi biết cô ấy sẽ không đồng ý đâu!"
Lâm Dục Thần liếc mắt nhìn hắn.
"Cậu không phải là cô ấy sao cậu biết?"
Nicolas đắc ý nói.
"Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô ấy đã sống ở đây, đột nhiên đi đến một nước khác sinh sống, làm sao cô ấy chấp nhận? Với lại ba của Amy đã chấp nhận tôi làm bạn trai cô ấy, có tôi ở đây đừng mong tôi sẽ để anh bắt cô ấy đi!"
Lâm Dục Thần không nói chuyện với Nicolas nữa quay qua nhìn Cantariss.
"Tôi nghĩ ngài nên dạy dỗ lại con trai mình, đừng để cậu ấy mơ tưởng đến vợ tương lai của người khác!"
Nói rồi, anh thong thả đi ra ngoài bỏ lại một cục tức to lớn cho Nicolas, Cantariss cảnh cáo anh.
"Đừng vì một đứa con gái thấp kém mà gây mâu thuẫn với người khác. Trên đời này có vô số người cho con chọn lựa, đừng gây họa cho Mile của ta, nếu không con đừng trách ta sẽ dùng biện pháp mạnh với con!"
...