Sẽ Có Một Ngày, Tôi Bắt Ông Bỏ Vào Hầm Ngục Một Lần Nữa!
Lâm Dục Thần bị cái lưỡi nhỏ hiếu kì của cô làm cho kích thích, chỉ dừng lại bằng một nụ hôn, anh cảm thấy vẫn chưa đủ, càng muốn nhiều hơn thế nữa, nhưng anh không thể tự tiện chiếm lấy cơ thể cô nên đành dùng việc hôn môi để giải tỏa, rồi trườn xuống cái cổ trắng ngần kia liếm láp.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ mở, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang cuối đầu xuống hõm cổ mình, cảm thấy phần cổ ngứa ngáy, ẩm ướt, cô rên rỉ.
"Ưm...Thần!"
Nghe tiếng rên đê mê của cô, còn gọi cả tên thân mật của anh, miệng càng càng mạnh bạo hơn, mút mát mạnh khiến phần cổ đỏ đến chói mắt, tiếng rên rỉ càng nhiều hơn.
Lâm Dục Thần còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa nhưng anh đã ngừng lại, sau đó cắn mạnh lên cổ cô một cái mạnh.
"Aaaa!"
Nhìn dấu răng của mình nằm trên cái cổ nhỏ của cô, anh thỏa mãn cong môi, hôn lên đó một cái rồi dời môi lại một lần nữa chiếm lấy môi nhỏ nhưng rất nhanh đã buông ra, yêu chiều ôm cô vào lòng cất giọng ôn nhu.
"Bảo bối nhỏ! Anh sẽ tìm mọi cách để em nhớ lại anh!"
Hôm lên vầng trán mịn màng, vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ đang ngủ say, anh thật không muốn buông cô ra chút nào nhưng đành tiếc nuối mở cửa xe bế cô vào trong.
Vẫn như mọi ngày, Nhan Nghị thức khuya đợi cô về, thấy Lâm Dục Thần tự tiện vào nhà mình, trên tay còn bế Nhan Tiêu Tiêu, ánh mắt ông rực lửa đi đến quát to với anh.
"Ai cho mày động đến con tao? Mày đã làm gì nó?"
Lâm Dục Thần vuốt ve cái má bầu bĩnh của Nhan Tiêu Tiêu nhếch môi.
"Ông nói xem, tôi đã làm gì?"
Hai mắt Nhan Nghị lồng sọc giận dữ.
"Mẹ kiếp thả Tiêu Tiêu ra, mau cút khỏi nhà tôi!"
Anh vẫn bình thản đặt nhẹ nụ hôn lên cái trán nhỏ của cô gái nhỏ giọng.
"Ông cứ việc hét lớn, chửi rủa, nếu cô ấy tĩnh dậy nghe được những lời này, lúc đó hình tượng người cha hiền từ sẽ tan thành mây khói!"
Nói rồi một mạch đi vào trong tìm phòng cô, đặt Nhan Tiêu Tiêu đang nhắm mắt ngủ say sưa, Lâm Dục Thần dịu dàng phớt nhẹ lên đôi môi nhỏ sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô rồi rời khỏi phòng.
Kẻ Nhan Nghị ghét cay ghét đắng tự tiện vào nhà mà không làm gì được, ông căm phẫn tột độ đi xuống sau nhà tìm một cái cây thật to thật cứng rắn, canh ngay lúc Lâm Dục Thần ra ngoài sẽ độc án dáng vào đầu anh.
Nhưng anh là ai? Những chiêu mèo gào này sao lại không phát hiện được. Anh nhìn cái bóng của Nhan Nghị cùng vật to dài nhẹ nhếch môi sau đó vẫn đi ra.
Cái cây lập tức mạnh bạo dáng xuống, bàn tay to lớn nắm chặt cây gậy cao to sau đó dùng sức bóp gãy nát bét, đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn Nhan Nghị.
"Đã lâu không gặp, ông vẫn sài những chiêu đê tiện này!"
Anh rút tay lại phủi phủi, sau đó cất giọng lạnh lẽo.
"Dương Kiên à Dương Kiên, dù ông có trốn ở chân trời góc bể nào, cũng không thể thoát khỏi tầm mắt tôi đâu. Ân oán năm xưa còn chưa tính trọn vẹn, ông đã mang bảo bối của tôi chạy mất, thù hận trong tôi lại tăng lên gấp trăm gấp ngàn lần. Sẽ có một ngày tôi bắt ông bỏ vào hầm ngục một lần nữa!"
Nhan Nghị cũng không thua kiếm, hiếp mắt cười giảo hoặc.
"Cái hầm ngục chó chết của mày nghĩ giữ chân tao được chắc? Đừng quên tao đã trốn thoát ra đó một lần. Bây giờ, Tiểu Yên đã quên sạch tất cả kí ức về mày, hiện tại tao mới là người quan trọng với nó nhất, dù mày có tìm mọi cách tiếp cận mà tao vẫn phản đối, nó sẽ không bao giờ dám ở bên mày!"
"Ông dám chắc? Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, đến đó Tiểu Yên sẽ nhớ lại ông là kẻ sát nhân giết chết mẹ cô ấy, thái độ cũng sẽ như trước đây, ghét bỏ, oán hận ông!"
Lâm Dục Thần một mạch đi ra khỏi đây, Dương Kiên bị những lời nói của anh làm cho tức nghẹn lồng ngực.
Không được, ông không thể để Nhan Tiêu Tiêu về Trung Quốc, tuyệt đối không để cô dính líu đến Lâm Dục Thần một phút một giây nào nữa.
...
________________
Nhan Tiêu Tiêu tỉnh dậy sao một giấc ngủ say, cô mệt mỏi rã rời, nhấc đôi tay cứng ngắt day day thái dương.
Trong đầu ong ong nhớ về đoạn kí ức như có như không tối qua, hai má lập tức đỏ bừng.
Mang theo sự ngại ngùng cùng mơ hồ, cô không biết là mơ hay là sự thật.
Nhưng tối qua thật sự cô đã uống rượu rất say, nếu không phải là Lâm Dục Thần đưa về thì còn ai?
Ừm...nhưng cũng có thể là cô mơ về cảnh tượng đó cũng không phải là không có lí, nhưng mà cảm nhận đó quá chân thực, dùng răng cắn môi suy nghĩ.
Lúc này cánh cửa phòng mở ra, Nhan Nghị mỉm cười nhìn khuôn mặt mới ngủ dậy của con gái.
"Dậy rồi à! Con vào trong chuẩn bị đi, đồ đạc ba đã sắp sếp hết rồi, chúng ta đi thôi!"
Nhan Tiêu Tiêu nheo mi khó hiểu.
"Chẳng phải ngày mai chúng ta mới bay sang Trung Quốc sau?"
"Ba muốn về đó sớm để thăm mẹ con!"
Cô do dự một lúc rồi gật đầu vào trong phòng tắm, Lâm Dục Thần đã đặt sẵn vé máy bay giúp cô và ba, mà giờ chuyến đi đã sớm hơn dự định, thật tốn công anh.
Cô thở dài nhìn vào tấm gương phản chiếu bản thân, thấy đầu tóc bù xù ngu ngốc của mình, đột nhiên phát hiện dấu vết đo đỏ lấp ló dưới tóc, gần như bị mái tóc dài cheo khuất, cô động vào đó, một cổ đau nhứt ập đến.